Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

EBOOK Luật doanh nghiệp

1.TÁC GIẢ: Quốc hội nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam







2.NỘI DUNG:

Luật Doanh nghiệp của Quốc hội nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam số 60/2005/QH11 ngày 29 tháng 11 năm
2005
Căn cứ vào Hiến pháp nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1992 đã được sửa đổi, bổ sung theo Nghị quyết số 51/2001/QH10 ngày 25 tháng 12 năm 2001 của Quốc hội khoá X, kỳ họp thứ 10.





3.DOWNLOAD:


Click here

Pass: sachdoanhtri


Note: Đọc trước khi down

6 gương mặt doanh nhân nhí

Kinh doanh không phải là chuyện dễ dàng, dù chỉ là kinh doanh nhỏ nhưng câu chuyện thành công của 6 cô cậu bé sau đây đã chứng minh rằng trẻ em không chỉ biết vui chơi và học tập.


Leanna Archer
- Công ty: Leanna's Inc.
- Tuổi: 15
- Website: leannashair.com
Leanna quyết tâm kinh doanh các sản phẩm chăm sóc tóc từ năm... 11 tuổi. Ý tưởng kinh doanh đến với em khi mọi người đều khen tóc em đẹp và hỏi bí quyết. Em cũng chẳng có gì để mất và còn cả cuộc đời phía trước nên quyết định sẽ mạo hiểm kinh doanh.
Giờ đây ở tuổi 15, Leanna đã sở hữu một công ty chuyên sản xuất các sản phẩm chăm sóc tóc với 8 sản phẩm khác nhau từ dầu gội tới gel tạo kiểu tóc. Tất cả các sản phẩm được sản xuất theo công thức gia truyền có nguồn gốc hoàn toàn tự nhiên, không chứa bất kỳ chất hóa học nào.
Năm ngoái công ty của Leanna đã thu lợi nhuận hơn 100.000 đô la, dự tính tới cuối năm nay, lợi nhuận sẽ tăng gấp 3. Leanna cũng đang chuẩn bị để mở rộng mạng lưới phân phối các sản phẩm chăm sóc tóc ra toàn nước Mỹ. Lời khuyên của cô bé dành cho những ai đang có ý định kinh doanh là “Không có ai thành công mà chưa trải qua vài lần thất bại”.

Robert Nay
-
Công ty: Nay Games
- Tuổi: 14
- Website: naygames.com
Khi Robert Nay mới 14 tuổi, trò chơi Bubble Ball do cậu sáng tạo đã thu hút hơn 2 triệu lượt tải về. Các trò chơi trên điện thoại thông thường chỉ thu hút được vài trăm lượt tải. Vào tháng 1, Bubble Ball đã vượt qua cả Angry Birds để trở thành trò chơi được nhiều người tải về nhất trên Apple App Store. Robert kể: “Bạn bè khuyên em nên nghĩ ra một ứng dụng nào đó cho iPhone. Em thấy chuyện này cũng hay nên đã mày mò viết thử trò chơi này. Em tự nghĩ ra trò này, kết hợp thêm một số trò chơi khác mà em thích và ý kiến của mọi người”.
Robert không hề biết gì về lập trình nên cậu phải dành thời gian đến thư viên tự tìm tòi mọi thứ. Một tháng sau, Robert đã hoàn thành 4.000 dòng code của Bubble Ball. Bố mẹ đã tài trợ cho Robert 1 máy Macbook và mua các bản quyền phần mềm trị giá 1200 đô la. Bubble Ball có thể chơi được trên các thiết bị của Apple hoặc các thiết bị Android và cho tới nay đã đạt 7 triệu lượt tải về.
Cậu học sinh lớp 8 giờ đây đã có công ty trò chơi riêng tiếp tục phát triển Bubble Ball và sáng tạo nhiều trò chơi khá. Lời khuyên của cậu dành cho các bạn trẻ: ”Cứ thử đi, bạn sẽ làm được điều kỳ diệu”.



Mark Bao
- Công ty: Supportbreeze
- Tuổi: 18
- Website: supportbreeze.com
Mới 18 tuổi, cậu bé người New York, Mark Bao đã là một doanh nhân thành công trong lĩnh vực công nghệ và là một nhà hảo tâm rộng rãi. Mark đã bán được 3 công ty website và khẳng định 2 trong số đó sẽ sinh lời cao. Một trong số 3 trang web đó đã thu hút được 250000 người đăng ký chỉ sau 3 tuần ra đời. Mark cũng điều hành 2 tổ chức phi lợi nhuận.
Toàn bộ vốn liến kinh doanh đều cho anh chàng tự thân vận động. Một trong những sản phẩm nổi bật của Mark là trang threewords.me, một trang mạng xã hội cho phép mọi người miêu tả bạn bè trong 3 từ. Atomplan, một công cụ hỗ trợ việc quản lý cho các doanh nghiệp nhỏ và Facebook Idol, một ứng dụng âm nhạc tương tự cuộc thi “American Idol”.
Mark chia sẻ: ”Em đam mê công nghệ và cách mà nó biến đổi mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta. Kinh doanh cũng vậy, nó tạo ra sự thay đổi”. Supportbreeze , sản phẩm mới nhất của Mark là một ứng dụng giúp doanh nghiệp quản lý các yêu cầu hỗ trợ, phản hồi của khách hàng, giúp giảm bớt thời gian và chi phí.
Ngoài giờ học ở trường, Mark dành thời gian đển tiếp tục xây dựng Supportbreeze và hỗ trợ một người bạn thân khởi nghiệp bằng 1 ứng dụng cho các thiết bị cảm ứng. Mark nói: ”Khi bạn còn trẻ, đừng sợ thất bại. Dù bạn thất bại hay thành công thì những gì bạn học được sẽ rất giá trị khi bạn tiếp tục trong tương lai”.



Lizzie Marie Likness
- Công ty: Lizzie Marie Cuisine
- Tuổi: 11
- Website: lizziemariecuisine.com
Năm Lizzie 6 tuổi, cô bé khao khát được học cưỡi ngựa và nài nỉ bố mẹ cho cô bé góp tiền để học ngay. Khi bố mẹ ngạc nhiên hỏi làm sao mà Lizzie kiếm được tiền, cô bé đã nói ngay “Con sẽ nướng bánh và mang bán ở hội chợ”. Từ đó, Lizzie trở thành nhà sáng lập của Lizzie Marie Cuisine.
''Lizzie Marie Cuisine rất độc đáo vì em dạy các bạn khác nấu những bữa ăn tốt cho sức khỏe, sống lành mạnh và giúp các bạn thấy được niềm vui trong việc nấu nướng”.
Vài năm sau, tiếng tăm của cô bé đã vượt ra khỏi cộng đồng địa phương. Lizzie nhận được nhiều lời mời biểu diễn nấu ăn với nhiều đầu bếp danh tiếng và xuất hiện trong nhiều chương trình truyền hình trực tiếp.
Cô bé cũng được chọn làm gương mặt đại diện cho Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ và nhiều chiến dịch vận động vì sức khỏe khác. Hiện tại, Lizzie đã có một chương trình nấu ăn riêng trên TV. Sắp tới Lizzie dự định sẽ phát hành sách nấu ăn, bán thực phẩm tốt cho sức khỏe và thực hiện thêm nhiều show truyền hình. Lizzie nhắn nhủ “Phần thưởng lớn nhất là được làm điều mình yêu thích và điều này giúp ích cho mọi người xung quanh”.



Farrhad Acidwalla
- Công ty: Rockstah Media
- Tuổi: 17
- Website: rockstahmedia.com
Năm 13 tuổi, với 10 đô la của bố mẹ cho, Farrhad Acidwalla quyết định thành lập một trang web chuyên về hàng không và mô hình máy bay. Vài tháng sau, Farrhad bán trang web này với giá 12.000 đô la. Bốn năm sau, anh chàng đầu tư 400 đô từ tiền bán website năm nào vào Rockstah Media, giờ đây là một công ty quảng cáo quốc tế chuyên về thương hiệu và xây dựng website.
Trong tương lai, em dự định xây dựng xây dựng một trang web giải trí bằng tiếng Hindi. Acidwalla cũng tạo điều kiện cho 42 nhân viên được chia lợi nhuận. Chàng trai Ấn Độ chia sẻ:” Điều quan trọng nhất là chủ động, làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình”.



Asya Gonzalez
- Công ty: Stinky Feet Gurlz
- Tuổi: 14
- Website: stinkyfeetgurlz.com
Asya Gonzlez là “con nhà nòi”. Bố mẹ em đều là những doanh nhân thành đạt và ước mơ của Asya là nối tiếp truyền thống kinh doanh của gia đình. Cô bé kể “ Em từng hỏi bố sao chú không thể cùng đi chơi với gia đình, bố nói chú bận làm việc ở công ty. Từ đó, em biết rõ rằng em thích tự do, muốn tự làm ra tiền và tự đặt ra những quy tắc cho chính mình”.
Năm 13 tuổi, Gonzalez thành lập công ty thiết kế Stinky Feet Gurlz chuyên sản xuất và bán các sản phẩm áo thun và quần áo mang phong cách thập niên 40. Ngoài việc kinh doanh, công ty còn đóng góp một phần lợi nhuận cho tổ chức phi lợi nhuận do chính Asya thành lập. Tổ chức “She’s Worth It!” hoạt động góp phần ngăn chặn nạn buôn bán người và nô lệ tình dục trẻ em. Phương châm của tổ chức là “ Mua một chiếc áo, cứu một trẻ em”.
Asya hy vọng từ đầu năm sau, công ty của em sẽ sinh lời 20.000 đô la mỗi tháng. Cô bé nói: ”Nhiều người lớn hỏi em bí quyết thành công. Em nghĩ quan trọng nhất là làm điều khiến mình thấy vui vẻ”.


Sách DOANH TRÍ’s Blog
Theo ( MONEY.CNN/Doanh nhân Sài Gòn)

Bài phát biểu của Steve Jobs tại lễ trao bằng tốt nghiệp của trường đại học Stanford



Tôi rất vinh dự được có mặt tại lễ phát bằng tốt nghiệp của các bạn ngày hôm nay tại một trường đại học danh giá bậc nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng tốt nghiệp đại học.
Nói một cách trung thực nhất thì thực ra, tôi chưa bao giờ học đại học. Ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe ba câu truyện đã từng xẩy ra trong cuộc đời tôi. Chỉ như vậy thôi, không có gì to lớn, chỉ đơn giản là ba câu truyện. 

Câu chuyện thứ nhất là về việc kết nối những dấu chấm
(Connecting the dots – nối những dấu chấm từ hàng vạn cái chấm hỗn độn - để thấy con đường mình sẽ phải đi)
Tôi đã bỏ học chỉ sau sáu tháng theo học trường cao đẳng Reed, tôi lưu lại đó tạm thời trong vòng 18 tháng nữa trước khi tôi chính thức rời trường Reed. 

Tại sao tôi lại bỏ học?
Tôi đã bắt đầu điều đó khi tôi mới được sinh ra. Mẹ ruột của tôi là một nữ sinh viên trẻ, độc thân và bà đã quyết định cho tôi đi làm con nuôi. Bà thực sự muốn tôi được làm con nuôi của những người đã tốt nghiệp đại học. Vì thế, tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt để tôi trở thành con nuôi của một cặp vợ chồng luật sư. Tuy nhiên, tất cả chuyện đó đã bị thay đổi ở phút cuối cùng khi tôi vừa cất tiếng khóc chào đời, họ đã đổi ý và muốn nhận một đứa bé gái làm con nuôi chứ không phải tôi.
Chính vì thế, bố mẹ nuôi của tôi hiện giờ đã nhận được một cú điện thoại vào lúc nửa đêm hỏi có muốn nhận tôi, một đứa bé trai được sinh ra không mong đợi, làm con nuôi hay không. Bố mẹ tôi đã trả lời rằng tất nhiên rồi. Tuy nhiên, sau đó, mẹ ruột của tôi biết được mẹ nuôi tương lai của tôi chưa tốt nghiệp đại học và bố nuôi của tôi chưa tốt nghiệp trung học, bà đã từ chối ký vào giấy tờ giao nhận con nuôi. Một vài tháng sau bà mới đồng ý khi bố mẹ nuôi của tôi hứa sẽ cho tôi đi học đại học.
17 năm sau, tôi cũng vào đại học, nhưng tôi đã rất ngây thơ khi chọn một trường đại học danh giá ngang hàng với Stanford. Tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi đã phải dành để đóng học phí cho tôi. Sau sáu tháng, tôi chẳng thấy được ích lợi gì của việc học đại học. Tôi chẳng có một câu trả lời nào về việc tôi sẽ làm gì với cuộc đời của mình và cũng chẳng tin rằng trường đại học có thể giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Tôi đã tiêu tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi dành dụm phòng khi về hưu vào trường đại học. Vì vậy tôi đã quyết định bỏ học và tin tưởng rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi. Tại thời điểm đó, mọi việc dường như có vẻ rất khó khăn nhưng khi nhìn lại, tôi lại thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn nhất của tôi. Giây phút mà tôi bỏ học, tôi đã từ bỏ những môn học mà tôi không hề thích, thay vào đó, tôi bắt đầu tìm hiểu những môn học khác có vẻ như thú vị hơn rất nhiều.
Mọi chuyện không diễn ra nhẹ nhàng một chút nào. Tôi không có phòng trọ vì thế, tôi phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của các bạn tôi. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng 5$, tiền công trả lại các chai Coca-cola và mối tuần tôi đi bộ 7 dặm qua phía bên kia thành phố để có được một bữa ăn ngon ở trại Hare Krishna. Tôi rất thích những món ăn ở đó. Sau này, tôi mới biết được rằng những gì mà tôi đã phải trải qua khi cố gắng theo đuổi niềm đam mê của mình là vô giá. Tôi sẽ lấy một ví dụ cho các bạn:
Có lẽ ở thời điểm đó, trường Reed là trường duy nhất của cả nước giới thiệu nghệ thuật viết chữ đẹp. Ở tất các các khu học xá, tất cả các poster, tiêu đề của tất cả các tranh vẽ đều được viết tay rất đẹp. Vì tôi đã thôi học và không phải tham gia vào những khóa học bắt buộc thông thường nên tôi đã quyết định tham gia khóa học nghệ thuật viết chữ đẹp. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bầy một bản in lớn sao cho đẹp. Tôi nhận thấy rằng đây là một môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.
Những thứ đó dường như chẳng có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống của tôi. Tuy nhiên, 10 năm sau này, khi chúng tôi đang thiết kế thế hệ đầu tiền của máy tính Machintosh, tất cả những điều đó dường như lại trở lại với tôi và chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, Machintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật rất đẹp. Nếu như tôi không tham gia vào khóa học đó ở trường thì Mac sẽ chẳng bao giờ có nhiều phông chữ như vậy. Kể từ khi Windows copy những mẫu chữ đó của Mac thì không có một máy tính cá nhân nào không có những phông chữ đó. Nếu tôi không bỏ học và không tham gia vào khóa học viết chữ đẹp thì tất cả các máy tính cá nhân bây giờ có thể chẳng có được chúng. Tất nhiên là khi tôi đang ở trường đại học thì tôi không thể kết nối những điểm mốc đó khi nó còn đang ở tương lai phía trước. Nhưng 10 năm sau thì những điều đó rất, rất rõ ràng.
Một lần nữa tôi muốn nói với các bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không, các bạn chỉ có thể biết những điều đó khi nhìn lại mà thôi. Vì thế, các bạn hãy tin tưởng rằng, theo một cách nào nó, những điểm mốc sẽ nối kết với nhau trong tương lai của bạn. Các bạn cũng cần phải tin vào một số thứ khác như: sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả hoặc bất cứ cái gì. Phương pháp đó chưa bao giờ làm tôi thất vọng và nó đã tạo ra những thay đổi trong cuộc sống của tôi. 


Câu chuyện thứ hai của tôi là về tình yêu và sự mất mát.
Tôi đã rất may mắn khi tôi đã muốn bắt đầu làm việc từ rất sớm. Woz và tôi đã bắt đầu những trang đầu tiên cho lịch sử của Apple trong gara của bố mẹ tôi khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để sau 10 năm, từ chỗ chỉ có 2 người, trong cái gara bé nhỏ, Apple đã phát triển thành một công ty trị giá 2 tỷ đô la Mỹ với hơn 4000 nhân viên. Một năm trước đây, chúng tôi vừa mới bỏ đi sáng tạo đầu tiên của mình, máy tính Macintosh và tôi vừa mới bước sang tuổi 30. Sau đó, tôi bị sa thải. Làm sao mà bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà bạn đã sáng lập ra nó ? Oh, khi mà Apple đã phát triển lớn hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.
Khoảng một năm gì đó, tình hình có vẻ rất khả quan. Nhưng sau đó, quan điểm của chúng tôi về tương lai bắt đầu khác nhau, thậm chí chúng tôi còn trở nên bất hòa. Khi có mối bất hòa đó xẩy ra giữa chúng tôi, hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi, ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng. Những điều mà tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đã biến mất, chúng đã bị phá hủy.
Trong một vài tháng, tôi đã thực sự chẳng biết phải làm cái gì. Tôi cảm giác rằng mình đã làm cho những thế hệ đi trước tôi thất vọng và rằng tôi đã đánh rơi lá cờ khi nó đã được chuyền đến tay tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho việc cư xử không hay của mình. Tôi đã thua một cách rõ ràng và thậm chí, tôi đã có ý định bỏ cuộc. Nhưng có một cái gì đó bắt đầu chậm chậm sáng lên trong tôi. Tôi vẫn rất yêu quý những gì tôi đã tạo ra. Sự việc xẩy ra ở Apple có thay đổi tình yêu đó một chút nhưng trong tôi, tình yêu ấy vẫn còn. Chính vì thế, tôi đã quyết định bắt đầu lại.
Ngay lúc đó tôi không nhận thấy, nhưng sau này, tôi mới biết rằng việc tôi bị Apple sa thải hóa ra lại là một việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Gánh nặng của sự thành công đã được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới tuy không có điều gì chắc chắn. Tôi đã để cho mình tự do bước vào một quãng đời đầy những sáng tạo của cuộc đời mình.
Trong khoảng 5 năm sau đó, tôi đã bắt đầu xây dựng công ty NeXT và một công ty khác tên là Pixar. Tôi gặp và đã yêu một người phụ nữ tuyệt vời, chính là vợ tôi sau này. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình máy tính đầu tiên trên thế giới, câu chuyện đồ chơi. Hiện tại, nó đã trở thành xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới. Một sự kiện thay đổi đáng ghi nhớ đã xẩy ra khi Apple mua NeXT, tôi trở lại Apple, những kỹ thuật mà NeXT đã phát triển trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple.
Tôi và Laurene cũng có một gia đình hạnh phúc.
Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tất cả những điều đó sẽ chẳng bao giờ xẩy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Đó là một viên thuốc đắng nhưng tôi chắc bệnh nhân sẽ rất cần đến nó.
Đôi khi cuộc sống dường như muốn cố tình đánh ngã bạn. Nhưng hãy đừng mất lòng tin. Tôi biết chắc chắn rằng, điều duy nhất đã giúp tôi tiếp tục bước đi chính là tình yêu của tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra được cái các bạn yêu quý. Điều đó luôn đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc sẽ chiếm phấn lớn cuộc đời bạn và cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những việc mà bạn tin rằng đó là những việc tuyệt vời. Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là bạn hãy yêu việc mình làm. Nếu như các bạn chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng bỏ cuộc bởi vì bằng trái tim bạn, bạn sẽ biết khi bạn tìm thấy nó. Và cũng sẽ giống như bất kỳ một mối quan hệ nào, nó sẽ trở nên tốt dần lên khi năm tháng qua đi. Vì vậy hãy cố gắng tìm kiếm cho đến khi nào bạn tìm ra được tình yêu của mình, đừng từ bỏ. 

Câu chuyện thứ ba của tôi là về cái chết.
Khi tôi 17 tuổi, tôi đã đọc được một câu châm ngôn như sau: Nếu bạn sống mỗi ngày đều như ngày cuối cùng của cuộc đời mình, một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng bạn đã đúng. Câu châm ngôn đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong tôi và kể từ đó, trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi buổi sáng và tự hỏi mình: nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì và tôi chuẩn bị làm gì hôm nay? Và nếu trong nhiều ngày, câu trả lời vẫn là “không” thì tôi biết, tôi cần phải thay đổi điều gì đó.
Suy nghĩ rằng mình sắp chết chính là điều quan trọng đã động viên tôi tạo ra cơ hội lớn cho cuộc đời mình. Bởi vì tất cả mọi điều từ sự kỳ vọng của mọi người vào bạn, tất cả mọi niềm tự hào cho đến nỗi sợ phải đổi mặt với sự xấu hổ hay thất bại, tất cả sẽ biến mất khi bạn phải đổi mặt với cái chết. Khi đó, chỉ còn lại điều gì thực sự quan trọng.Ý nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với cái chết, khi chúng ta sắp chẳng còn gì nữa, là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh khỏi việc chúng ta cảm thấy sợ hãi khi sắp đánh mất đi thứ gì đó.
Chẳng có lý do gì để bạn không lắng nghe sự mách bảo của trái tim mình.
Khoảng một năm trước đây tôi đã bị chẩn đoán là bị ung thư. Tôi đã chụp cắt lớp lúc 7:30 sáng và trên phim hiện rõ ràng một khối u trong tuyến tụy. Thậm chí tôi chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Các bác sỹ nói với tôi rằng đây là một dạng của ung thư và bệnh này không chữa được, rằng tôi nên chuẩn bị tinh thần mình sẽ chỉ sống được từ 3 đến 6 tháng nữa thôi. Bác sỹ của tôi khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại các công việc của mình, đó là cách họ nói khi khuyên bệnh nhân chuẩn bị cho cái chết. Điều đó có nghĩa là hãy về và sử dụng mấy tháng còn lại để nói với các con bạn những gì mà bạn dự định sẽ nói với chúng trong khoảng mười năm tới. Điều đó cũng có nghĩa là hãy cố gắng kín đáo để gia đình bạn có thể chấp nhận điều này một cách dễ dàng hơn. Điều đó có nghĩa là bạn hãy nói lời vình biệt.
Tất cả mọi ngày tôi đều sống với sự chẩn đoán đó. Sau đó, vào một buổi tối, tôi tiến hành kiểm tra sinh thiết, họ đút một cái ống qua cổ họng tôi, luồn sâu xuống dạ dày, sâu xuống ruột, ấn một cái kim vào tuyến tụy của tôi để lấy mẫu một số tế bào của khối u. Khi đó, tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi, người có mặt lúc đó đã kể với tôi rằng khi các bác sỹ phân tích những tế bào đó dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện ra rằng đây là một trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng cách phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.
Đó là cảm giác mà tôi đã có khi phải đối mặt với cái chết và tôi cũng hy vọng tôi sẽ còn cái cảm giác đó một vài thập kỹ nữa. Khi đã từng trải qua điều đó, tôi có thể nói với các bạn một cách chắn chắn hơn là chỉ đơn thuần nhắc đến cái chết như là một điều hữu ích nhưng chỉ hoàn toàn là một nội dung mang tính trí tuệ mà thôi.
Không ai muốn chết. Thâm chí những người muốn được lên thiên đàng cũng không muốn chết chỉ vì muốn được lên đó. Và cái chết là cái đích mà tất cả chúng ta đều phải đến, không ai trong chúng ta thoát khỏi nó. Và đó là cách mà nó phải diễn ra bởi lẽ cái chết chính là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Đó chính là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại đi những người già để mở đường cho những người trẻ. Ngay lúc này, các bạn đang là những người trẻ tuổi, nhưng sẽ không lâu nữa, khi các bạn tốt nghiệp, rồi trở nên già đi, và sẽ bị loại bỏ.
Tôi xin lỗi vì có vẻ như tôi hơi xúc động nhưng điều đó là sự thật.
Thời gian của các bạn là có hạn, vì thế đứng lãng phí để sống cho một cuộc đời ai đó. Đừng nhốt mình trong những tín điều nào đó, sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những người khác. Đừng để quan điểm của những người khác làm mờ nhạt đi quan điểm của chính bản thân bạn.

S.T
Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì. Những điều khác chỉ là thứ yếu.
Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách kỳ lạ được xuất bản với cái tên Cẩm nang toàn thế giới, cuốn sách này giống như kinh thánh của thế hệ chúng tôi. Người sáng tạo ra cuốn sách này là Steward Brand, một nghiên cứu sinh ở Menlo Park, cách đây không xa. Anh ta đã tạo ra nó bằng cảm giác đầy tính thi sỹ của mình. Thời điểm đó là vào cuối thập kỷ 60, trước khi có máy tính cá nhân và máy tính sách tay. Tất cả cuốn sách được đánh bằng máy chữ, cắt bằng kéo và bằng máy ảnh. Nó giống như trang Google trên giấy vậy, 35 năm trước khi có trang Google. Nó thực sự mang tính duy tâm, được tạo ra từ những công cụ tinh xảo và những ý tưởng vĩ đại.
Steward và các đồng sự của ông đã xuất bản một số tập của Cẩm nang toàn thế giới và sau đó, họ xuất bản tập cuối cùng. Thời gian đó vào khoảng giữa những năm 70 và tôi chỉ bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở trang bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường vùng nông thôn trong ánh bình minh, điều mà bạn có thể tìm thấy sự an bình nếu bạn là người ưa mạo hiểm. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ“ Đó là lời tạm biệt của họ khi kết thúc cuốn sách. “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ” Và tôi luôn cầu chúc điều đó cho chính mình. Ngày hôm nay, các bạn đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào con đường mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.
Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.


Sách DOANH TRÍ's Blog ( sưu tầm)

“Kẻ lập dị” Bill Ford

Suốt 31 năm làm việc tại công ty do cụ cố Henry Ford thành lập, Bill Ford có tiếng là người đả phá các tư tưởng khi suy nghĩ của ông luôn đi ngược lại các nhà điều hành khác trong ngành ôtô. 

Chủ tịch Ford Motor - Bill Ford

Khi hãng xe Mỹ Ford Motor chuẩn bị kết toán sổ sách 2010, năm đạt doanh số bán lẫn lợi nhuận cao nhất kể từ thập niên 1980 thì Bill Ford, Chủ tịch Ford Motor, lại đang ngồi nói chuyện với bạn bè ông về một rủi ro mới có thể đe dọa triển vọng của ngành ôtô. Đó là tình trạng tắc nghẽn giao thông tại các đô thị lớn đang bùng nổ dân số từ Sao Paolo (Brazil) đến Thượng Hải (Trung Quốc). Và điều này có thể làm “tắc nghẽn” doanh số bán của Hãng. “Chưa ai trong ngành nghĩ về điều này, nhưng viễn cảnh này sẽ dần hiện hữu. Và tôi muốn mọi người cùng nghĩ cách để giải quyết”, ông nói.
Bill tin rằng, viễn cảnh những chiếc ôtô xếp hàng lớp lớp ở các đô thị lớn tại những nền kinh tế mới nổi đang đe dọa triển vọng kinh doanh của các hãng ôtô như Ford, vốn đang dựa vào các thị trường như Trung Quốc, Brazil, Ấn Độ và Nga để đảm bảo mục tiêu tăng trưởng. Các thị trường mới nổi dự kiến sẽ chiếm xấp xỉ 1/3 doanh số ôtô toàn cầu năm nay, tăng từ mức chỉ 6% năm 1999. Bill càng lo ngại về vấn đề tắc nghẽn giao thông kể từ sau vụ kẹt xe kéo dài 11 ngày vào mùa hè vừa qua tại Trung Quốc.
Dĩ nhiên, viễn cảnh ấy có thể phải mất nhiều năm mới trở thành hiện thực. Nhưng Bill không cho phép mình chỉ nhìn một phía và cũng không cho phép Công ty trở nên tự mãn sau cú lội ngược dòng kể từ cuộc khủng hoảng kinh tế.
“Đối với tôi, luôn có những vấn đề dài hạn cần phải giải quyết. Tôi nghĩ một trong những thứ tôi có thể đem đến cho Công ty là tầm nhìn dài hạn, để chúng tôi không bị che mờ bởi những vấn đề trước mắt, tránh chuyện đến khi nhận ra được thì đã quá trễ”, Bill nói.
Chính khả năng nhìn xa ấy từng khiến cho Bill trở thành kẻ lập dị trong mắt các nhà điều hành trong ngành ôtô, nhất là khi cái nhìn của ông đi ngược lại những gì mà người khác suy nghĩ.
Nhà tư bản công nghiệp môi trường
Từ giây phút ông gia nhập Ford sau khi tốt nghiệp Đại học Princeton vào năm 1979, Bill cho biết, ông đã bị kinh ngạc bởi lối suy nghĩ trốn tránh của cấp điều hành tại đây. Họ cho rằng, bất cứ quy định gì về môi trường mà Chính phủ đặt ra là bất hợp lý và đe dọa hoạt động của Công ty. Trong khi đó, theo ông, đáng lẽ điều họ làm là thay đổi để thích ứng, chứ không phải phủ nhận để tránh việc đối mặt với nó. “Tôi tin rằng xã hội không thể tiếp tục sử dụng các nguồn tài nguyên thiên nhiên mãi được. Khi gia nhập Công ty, tôi rất ngạc nhiên là không ai nhận ra điều đó, nếu không nói là họ nghĩ hoàn toàn ngược lại”, ông nói.
Khi ông trở thành thành viên Hội đồng Quản trị của Ford vào năm 1988, các thành viên khác đã gọi ông là “nhà tư bản công nghiệp môi trường”. Do lối suy nghĩ khác biệt này mà ông luôn bị chỉ trích. Trong suốt thập niên 1980, Bill đã phải chật vật tìm chỗ đứng cho mình ở Ford. Một số nhà điều hành thậm chí tỏ rõ thái độ thù địch với ông. Thế nhưng, ông vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.
Năm 1999, Bill đảm nhận vị trí Chủ tịch của Ford. Điều này đã mở đường cho ông đưa Tập đoàn theo hướng “cắt đứt với quá khứ bằng cách thực hiện cuộc cách mạng xanh”. Và ông tin rằng đó là cách duy nhất để Công ty có thể tồn tại.
Bill kể lại, năm 2004, ông là người đứng đầu dự án khôi phục Khu Phức hợp Rouge ở Michigan, trong đó có một nhà máy sản xuất xe tải mà diện tích mái lên đến 40.500 m2. Trên đó, ông đã cho trồng các cây trường sinh nhằm thanh lọc không khí và giữ nước. Khi ấy, không ít nhà điều hành trong Công ty đã phản đối vì cho đó là việc làm vô nghĩa, gây lãng phí. Còn các đối thủ thì cho ông là kẻ lập dị.
Thế nhưng, nhìn lại những năm gần đây có thể thấy các đối thủ lớn nhất như Toyota (Nhật), General Motors (Mỹ) cũng đang ráo riết nhảy vào phân khúc xe xanh với việc tung ra hàng loạt các mẫu xe lai, tiết kiệm nhiên liệu. Điều này cho thấy tầm nhìn của Bill đã đi trước thời đại. “Tôi là người theo chủ nghĩa xanh trong ngành ôtô đã 30 năm nay và luôn bị người ta chế giễu. Bây giờ, thật khôi hài khi thấy những người từng cười nhạo tôi lại là người ráo riết nhất trong cuộc đua sản xuất xe xanh”, ông nói.
Con đường chông gai
Con đường xanh của Bill rất gập ghềnh. Năm 2001, ông đã sa thải Tổng Giám đốc Jacques Nasser và đảm nhiệm luôn cả vai trò này để mở rộng đường thực hiện cuộc cách mạng xanh tại Ford. Kể từ lúc đó cho đến năm 2006, ông luôn phải đấu tranh để đưa Ford đi theo hướng phát triển các dòng ôtô tiết kiệm nhiên liệu và xe lai. Khi ấy, Ford chủ yếu được biết đến với dòng xe bán tải (pickup) và xe “cơ bắp” Mustang có khả năng sinh lợi hơn.
Tuy nhiên, nỗ lực của Bill đã không thành công. Nguyên do một phần là ông đã làm một cuộc thay đổi toàn diện quá đột ngột nhất là khi ông vẫn bị xem là kẻ ngoại đạo về tư tưởng. Đến giữa năm 2006, những khó khăn tại Ford càng lộ rõ. Để cứu vãn Công ty, tháng 9 năm đó, ông đã mời Alan Mulally từ hãng máy bay Boeing (Mỹ) về giữ vai trò Tổng Giám đốc để hỗ trợ ông thực hiện kế hoạch xanh.
Mulally đã áp dụng cách tiếp cận thực tế hơn. Đó là thay vì thực hiện cuộc đột phá lớn, Ford sẽ dựa vào những bước cải tiến nhỏ trên hàng trăm ngàn ôtô bằng cách giới thiệu các động cơ tăng áp nhỏ hơn để tăng khả năng tiết kiệm nhiên liệu (động cơ tăng áp giúp đốt nhiên liệu một cách triệt để).
Chiến lược này cho phép Ford tung ra một động cơ tăng áp tiết kiệm nhiên liệu “EcoBoost” V6 để thay cho động cơ V8 lớn hơn trong xe tải và giới thiệu một biến thể 4 xi lanh để sử dụng cho phiên bản mới của chiếc Explorer. Chiếc xe này, từng là loại xe thể thao mang tính biểu tượng của thập niên 1990, đã được tái thiết kế với khung gầm xe nhẹ hơn. Các kỹ sư cũng đã phát triển một động cơ tăng áp 3 xi lanh dành cho các thị trường mới nổi.
Song song đó, dưới sự điều hành của Derrick Kuzak, đứng đầu bộ phận phát triển sản phẩm, các kỹ sư của Ford cũng đang nỗ lực giảm trọng lượng các phiên bản tương lai của dòng xe pickup Ford F-Series bằng cách sử dụng các vật liệu nhẹ hơn như nhôm, magiê. Điều này là nhằm nâng cao hơn nữa khả năng tiết kiệm nhiên liệu (theo nguồn tin từ những người tham gia vào dự án này).
Với những nỗ lực trên, Bill quyết tâm giành lại thị trường xe tiết kiệm nhiên liệu trên mọi phân khúc từ chiếc subcompact Fiesta cho đến xe tải F-150.
Để đảm bảo thành công, Bill đã áp dụng chiến lược sản xuất linh hoạt. Ông cho biết, đối thủ Nhật Nissan đã đặt cược rất lớn vào chiếc Leaf hoàn toàn chạy bằng điện. Chiến lược này có một rủi ro rất lớn. Đó là Leaf phải trở thành một cú hích, nếu không kế hoạch sẽ phá sản. Nhận thấy vấn đề này của Nissan, Bill đã phòng ngừa rủi ro bằng cách sản xuất xe điện dựa trên nhu cầu của khách hàng.
Cụ thể, nhà máy ở Wayne (bang Michigan) sẽ chế tạo tất cả các loại xe sedan Focus tùy vào đơn đặt hàng. “Chúng tôi sẽ có phiên bản plug-in (xe có thể sạc pin bằng nguồn điện dân dụng), một phiên bản xe lai xăng-điện, một hoàn toàn bằng điện và một phiên bản chỉ sử dụng động cơ xăng. Chúng đều chạy trên cùng một dây chuyền sản xuất. Tất cả sẽ phụ thuộc vào khách hàng để quyết định loại xe nào là phù hợp với họ”, Bill nói.
Cùng lúc đó, đội ngũ của Kuzak đã giảm được hàng tỉ USD chi phí nhờ việc kết hợp khâu sản xuất khung gầm xe ở 2 bộ phận châu Âu và Mỹ. Hai bộ phận này đã hoạt động độc lập trong hàng thập kỷ. Nhưng Mulally đã sáp nhập chúng trở thành 1 bộ phận thống nhất theo chiến lược “One Ford”. Hiện nay, tất cả các xe Ford Focus bán tại châu Âu đều chia sẻ chung bộ phận với chiếc xe được bán ra ở Mỹ.
Việc hợp nhất các khâu kỹ thuật là một lý do để Bill tin rằng Ford có thể đơn thương độc mã đi ra thế giới, mà không cần phải tham gia vào các liên minh như Chrysler (Mỹ) với Fiat (Ý) hay Nissan với Renault (Pháp).
“Chúng tôi có sự sáp nhập riêng của mình. Đó là sáp nhập từng bộ phận riêng lẻ ở các khu vực trở thành một bộ phận toàn cầu nhằm tận dụng lợi thế chi phí giảm nhờ quy mô lớn. Tôi không chắc liên doanh là phương thuốc cho mọi căn bệnh khi nhìn vào toàn cảnh của nó”, ông nói.
Biết giới hạn của chính mình
Nhiều người cho rằng việc Ford có được hệ thống quản lý như hiện nay là bước đi quan trọng đưa Công ty đi đến thành công lớn hơn thậm chí khi Tổng Giám đốc Mulally, 65 tuổi, về hưu.

Chủ tịch Bill ford và CEO Alan Mullaly

Dưới thời của Mullaly, dàn quản lý cấp cao của Ford đều ngồi lại với nhau vào mỗi sáng thứ Năm tại trụ sở ở Michigan nhằm cập nhật những diễn biến mới nhất trong kinh doanh. Các cuộc họp này đã trở thành biểu tượng của văn hóa mới. Đó là văn hóa cởi mở, công khai và hợp tác. Vikas Sehgal, chuyên gia tư vấn ngành ôtô tại Booz & Co., tin rằng, đà tăng trưởng của Ford sẽ được duy trì vì Mulally và Bill Ford đã “thay đổi được cách mà Công ty hoạt động, chứ không chỉ là sự thay đổi bề ngoài”.
Bill tuyên bố, hệ thống làm việc này sẽ tiếp tục được duy trì cho dù ai là người điều hành Ford. Bill cho biết, ông không có ý định quay trở lại vị trí Tổng Giám đốc vì ông nhận thức được mình không làm tốt ở vai trò này.
Cách đây 4 năm, khi cùng lúc giữ chức Chủ tịch, Tổng Giám đốc và Giám đốc Hoạt động, Bill đã trở nên quá tải. Lúc đó, ông cảm thấy mình cần tìm một nhà điều hành có kinh nghiệm từ bên ngoài, một người có lối suy nghĩ khác biệt, có thể đưa Ford lên tầm cao mới. Và ông đã tuyển dụng Mulally. Bà Meg Whitman, nguyên Tổng Giám đốc Ebay (Mỹ), một người bạn lâu năm của Bill, nhận xét: “Tôi rất khâm phục ông ấy vì hiếm ai làm được như vậy”.
Sau hơn 30 năm làm việc ở Ford, các nhà đầu tư và đối tác đã nhìn ông với cặp mắt khác. Họ đều nói rằng, Bill là biểu tượng của Ford và với vai trò là Chủ tịch, ông đã đảm bảo được sự hợp tác xuyên suốt ở dàn quản lý cấp cao. Điều đáng khâm phục hơn là Bill đã đi một bước đi không dễ dàng. Đó là nhận ra những hạn chế của riêng mình và tuyển dụng Mulally vào năm 2006, người mà ông cho rằng sẽ đưa Ford đi đến thành công.
“Nói về Ford, dường như bạn chỉ nghe về Alan Mulally, nhưng cũng phải nhớ rằng Bill mới là người đã đặt Mulally vào vị trí đó”, Bert Boeckmann, chủ sở hữu hãng phân phối xe Galpin Ford, nhận định.

Sau khi thua lỗ hơn 30 tỉ USD từ năm 2006-2008, Ford Motor đã lấy lại 9 tỉ USD và đang trên đà tăng trưởng. Theo dự đoán của các chuyên gia phân tích, nếu sự phục hồi của nền kinh tế Mỹ tiếp tục duy trì, Ford sẽ thu về thêm 8,7 tỉ USD trong năm nay.
Cổ phiếu của Ford đã tăng 80% kể từ đầu năm 2010. Một khoản đầu tư vào cổ phiếu Ford trị giá 100.000 USD vào cuối năm 2008 hiện có giá 1,8 triệu USD.
Doanh số bán của Ford tại thị trường nội địa đã tăng 19%, mức tăng cao nhất kể từ năm 1984 và thị phần của Hãng đã tăng lên hơn 16%, qua mặt cả Toyota (Nhật) và đứng ở vị trí thứ 2.
Một cuộc khảo sát mới đây của Công ty Kiểm toán KPMG (Mỹ) cũng cho thấy 43% nhà điều hành trong ngành ôtô đều dự đoán thị phần của Ford sẽ tăng trưởng mạnh trong năm 2011. Ngược lại, chỉ 40% cho rằng Toyota sẽ tăng thị phần.
Tạp chí tiêu dùng nổi tiếng của Mỹ Consumer Reports, trong một cuộc khảo mới đây, chỉ ra rằng Ford đã qua mặt Toyota trong đánh giá của người tiêu dùng về mức độ an toàn, chất lượng và giá trị, 3 phẩm chất được xem là quan trọng nhất. 





 

 Sách DOANH TRÍ's Blog
(Theo Reuters & Bloomberg/NCĐT)

Cẩm nang khởi sự kinh doanh (P.2)

Quá trình khởi sự kinh doanh của bạn bắt đầu từ lúc có một ý tưởng lóe lên và có thể tạm gọi là kết thúc khi công ty bạn đã đi vào hoạt động ổn định. Thời gian này có thể chỉ kéo dài vài tháng, có khi lại buộc bạn phải xoay xở hàng năm trời. 


PHẦN 2: TÊN VÀ CẤU TRÚC CÔNG TY



11 - 15: Lựa chọn một cái tên



Mọi công ty đều cần đến một cái tên và việc sở hữu một cái tên đáng nhớ và độc đáo chính là nội dung của phần này. Sẽ phải mất hàng ngàn USD, nếu bạn thuê một công ty chuyên về xây dựng nhãn hiệu hay một hãng quảng cáo, song các bạn cũng có thể tự mình đặt tên công ty - nếu bạn biết cách thức thực hiện công việc này. Hãy bắt đầu với chiếc bút bi, một vài tờ giấy và đôi tai nhạy cảm lắng nghe mọi tiếng động đang xảy ra quanh mình.







11. Suy nghĩ về thị trường



Trước tiên, bạn hãy quyết định phương thức quảng cáo có thể giới thiệu 90% các hoạt động kinh doanh của bạn. Bạn sẽ trông cậy chủ yếu vào các quảng cáo in, bảng hiệu tại địa điểm kinh doanh, quảng cáo truyền miệng, Interrnet, trang vàng, đài phát thanh hay kết hợp một lúc nhiều phương tiện?. Bạn nên lưu ý rằng sự lặp lại thái quá, các từ ngữ nước ngoài và tên miền với dấu cách luôn là yếu tố “kết liễu” các quảng cáo phát thanh và website, nơi mà yếu tố đánh vần và phát âm dễ dàng là vô cùng quan trọng. Nếu bạn quyết định quảng cáo trên trang vàng, một thủ thuật truyền thống là hãy lựa chọn tên công ty bắt đầu bằng vần A, B hay C để quảng cáo của bạn luôn được đặt ngay tại những trang đầu tiên. Tuy nhiên, không phải những cái tên như Aardvark hay Abba có thể phù hợp với bất cứ công ty nào, vì vậy bạn cần có đôi chút sáng tạo ở đây.



12. Xem xét các đối thủ cạnh tranh



Bạn cần thu thập tên của tất cả các đối thủ cạnh tranh để tìm ra những điều có thể làm nên sự khác biệt cho tên của công ty bạn. Tên của các đối thủ cạnh tranh có thực sự phù hợp với thị trường mục tiêu? Liệu những tên đó có quá nghiêm túc, trong khi khách hàng lại thuộc tuýp người sành điệu, tân thời? Câu trả lời sẽ cho bạn biết yếu tố nào không hiệu quả, qua đó giúp bạn thu hẹp danh sách những cái tên dự kiến.



13. Huy động ý kiến của mọi người



Hãy đón nhận mọi ý kiến đóng góp về tên công ty bạn. Hãy hỏi tại sao họ thích cái tên này hay tên khác. Bạn cũng nên xem xét một số thuật ngữ thông dụng có thể thu hút các khách hàng tiềm năng, hay thể hiện kết quả mà khách hàng mong muốn từ việc sử dụng sản phẩm/dịch vụ của bạn (nhưng chưa được đối thủ cạnh tranh sử dụng). Ví dụ, Namedatlast.com được chọn để đặt cho một công ty dịch vụ đặt tên doanh nghiệp. Tuy vậy trên thực tế không nhiều công ty sử dụng những cái tên kiểu này, mà họ muốn hướng tới sự nổi bật.



14. Kiểm tra ý nghĩa của tên công ty



Những cái tên như Cobweb Design, Goosechase và Wild Weasel, nghe có vẻ rất thông minh, nhưng chúng có thể khiến khách hàng tiềm năng cảm thấy không chắc chắn về sản phẩm/dịch vụ. Hãy kiểm tra kỹ lưỡng mọi cái tên trong danh sách các tên công ty dự định của bạn để đảm bảo rằng không cái tên nào mang ý nghĩa tiêu cực. Đồng thời bạn nên hỏi bạn bè và người thân xem các từ ngữ này có gợi cho họ cảm giác xấu nào không. Hãy loại bỏ những cái tên không thích hợp ra khỏi danh sách của bạn. Nếu bạn đang xây dựng một website và muốn để cái tên công ty vươn tới toàn cầu, thì đừng vì sự bất cẩn mà làm tổn thương đất nước bạn.



15. Kiểm tra các nhãn hiệu đã được đăng ký



Không ít chủ doanh nghiệp đặt tên công ty và đưa chúng ra thị trường, nhưng rồi một lúc nào đó họ bị buộc phải huỷ bỏ cái tên này bởi trước đó có một nhãn hiệu cùng tên đã đăng ký bảo hộ. Do đó trước khi bạn đặt tên công ty, thiết kế biểu tượng, hãy đảm bảo rằng chúng không bị trùng lắp với những cái tên và biểu tượng đã được đăng ký. Bạn hoàn toàn có thể tránh được những khó khăn pháp lý bằng việc ghé thăm trang web của Cục nhãn hiệu và sáng chế Mỹ tại www.uspto.gov, nơi mà bạn có thể tìm kiếm các nhãn hiệu đã được đăng ký bảo hộ, hoặc ghé thăm trang www.yudkin.com để có thêm các lời khuyên về việc đặt tên công ty.



16 - 19: Cấu trúc công ty



Bạn nên khởi đầu quy trình lựa chọn cấu trúc pháp lý cho công ty bằng việc tự hỏi bản thân xem đâu là khung pháp lý mà bạn muốn thiết lập và tuân theo. Có người nói là đến Delaware hay Nevada để lập công ty, nhưng câu trả lời thích hợp nhất cho các công ty nhỏ là: “Hãy ở ngay tại nhà”. Việc thành lập công ty và tuân theo các quy định pháp luật của một số địa phương có tiếng là thuận tiện cho kinh doanh có thể có ý nghĩa đối với các công ty có nhiều nhà đầu tư, nhưng bạn sẽ có thể kiểm soát công ty mình dễ dàng và đơn giản hơn, nếu tuân theo khung pháp lý kinh doanh ngay tại nơi bạn đặt trụ sở chính.



16. Quan tâm tới mong muốn của bản thân bạn



Mỗi một mô hình kinh doanh đều có các quyền hạn và trách nhiệm pháp lý mang tính đặc thù riêng, chẳng hạn trách nhiệm pháp lý của một công ty cổ phần sẽ khác hoàn toàn so với trách nhiệm pháp lý của một công ty trách nhiệm hữu hạn, đồng thời các quy định pháp luật bảo vệ hoạt động kinh doanh của hai loại hình công ty này cũng không giống nhau. Nhưng không có một loại hình công ty nào giúp bạn tránh khỏi những trách nhiệm pháp lý cá nhân. Loại hình công ty mà bạn lựa chọn sẽ ảnh hưởng đến trách nhiệm của bạn trong các hoạt động liên quan tới nhân viên, đối tác và nhà thầu. Không có tấm lá chắn nào bảo vệ cho các quyền sở hữu tư nhân. Một mô hình công ty liên doanh sẽ bắt buộc bạn phải chịu trách nhiệm không chỉ cho những hành động sai trái của bản thân bạn, mà còn cho những hành động sai trái của các đối tác liên doanh. Còn nếu bạn không có nhân viên, nhà thầu hay đối tác, thì mô hình công ty cổ phần hoặc trách nhiệm hữu hạn sẽ không đem lại nhiều ích lợi về mặt trách nhiệm pháp lý.



17. Chú ý tới khả năng tiếp cận nguồn vốn



Trên cương vị một chủ sở hữu kinh doanh độc nhất, đi vay là cách thức duy nhất để bạn huy động vốn phục vụ kinh doanh. Trong khi đó, mô hình cộng tác kinh doanh sẽ cho phép bạn nhận tiền đầu tư hay yêu cầu các đối tác cung cấp vốn. Mô hình công ty cổ phần hay trách nhiệm hữu hạn sẽ linh hoạt hơn trong việc huy động vốn đầu tư bổ sung, ví dụ, bạn có thể bán chứng khoán ra bên ngoài để huy động đủ lượng vốn cần thiết.



18. Nghĩ về sức chịu đựng của bạn đối với các công việc giấy tờ



Cấu trúc kinh doanh một chủ sở hữu độc nhất luôn đơn giản, nhẹ nhàng và hầu như không bị điều chỉnh bởi bất cứ quy định pháp lý bắt buộc nào. Chỉ có giấy phép kinh doanh và chứng chỉ hành nghề là những trở ngại mà các chủ sở hữu doanh nghiệp tư nhân gặp phải khi tiến hành kinh doanh. Các yêu cầu, quy định, thủ tục pháp lý bắt buộc của địa phương, của quốc gia sẽ gia tăng đáng kể nếu bạn lựa chọn cấu trúc pháp lý công ty liên doanh, cổ phần hay trách nhiệm hữu hạn.



19. Nắm vững các quy định về thuế có liên quan



Cho dù bạn chọn lựa cấu trúc pháp lý kinh doanh nào, bạn đều có trách nhiệm đóng thuế cho các khoản thu nhập từ hoạt động kinh doanh. Điểm khác biệt là bạn phải đóng thuế ở mức nào và được khấu trừ bao nhiêu thuế tuỳ theo mô hình công ty. Việc đóng thuế và các trách nhiệm pháp lý liên quan tại công ty cổ phần là hoàn toàn khác biệt so với công ty trách nhiệm hữu hạn. Ngoài ra, các quy định về khấu trừ thuế và hoá đơn thuế cũng có những quy định khác nhau. Do vậy, bạn nên nghiên cứu kỹ lưỡng các quy định về thuế, xác định trách nhiệm nộp thuế cùng các quyền lợi được hưởng sao cho phù hợp nhất với hoạt động kinh doanh của bạn.



Nếu bạn không khẳng định được đâu là cấu trúc pháp lý thích hợp với hoạt động kinh doanh của mình, bạn có thể tư vấn với các luật sư có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh vừa và nhỏ.

(Còn tiếp)

 Sách DOANH TRÍ's Blog
(Theo Entrepreneur)

EBOOK Phớt lờ tất cả và bơ đi mà sống

1.TÁC GIẢ: Hugh Macleod







2.NỘI DUNG:


Hugh MacLeod, nghệ sĩ người Mỹ được biết đến như một tác giả , một họa sĩ vẽ tranh biếm họa, một blogger nổi tiếng. Ông sáng tạo ra kiểu vẽ tranh biếm họa lên mặt sau tấm danh thiếp để có thể vẽ bất cứ lúc nào. Như chính ông thú nhận, ban đầu, đây chỉ trò giải trí khi ngồi trong quán bar, xen giữa những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Khán giả cũng chỉ là những bạn bè thân thiết, những chiến hữu cùng ngồi nhậu với nhau. Có người lắc đầu, có người thích thú. Nhiều người bảo ông hãy làm gì đó với chúng. Nhưng ông không có ý định làm gì cả, chỉ là một trò tiêu khiển để ông mặc sức sáng tạo – viết, vẽ bất cứ thứ gì mình thích.

Năm 2001, ông lập ra blog gapingvoid.com, đưa lên đó cả tranh biếm họa và các bài viết của mình. Năm 2004, ông viết cuốn sách How to Be Creative (Làm Sao Để Sáng Tạo) với khoảng 13.000 từ, gồm nhiều bài viết được đưa dần lên blog, kết hợp giữa tranh biếm họa và những chỉ dẫn thiết thực về những bí kíp thúc đẩy sáng tạo. Hàng triệu người, trong đó có nhiều người Việt nam đã thường xuyên truy cập blog của ông để tải về các bài viết, bức tranh biếm họa đặc sắc.

Và đây cũng chính là nền tảng cho cuốn sách Phớt lờ tất cả_ Bơ đi mà sống (Ignore Everybody) mà các bạn đang cầm trên tay.
                                       
Với 40 phần, thực ra là 40 bài học ngắn gọn, súc tích, kết hợp với tranh biếm họa và các “châm ngôn” hài hước nhưng ý nghĩa, cuốn sách chính là câu trả lời cho các câu hỏi không ngừng đặt ra trong đầu chúng ta suốt quá trình làm việc:

Làm thế nào để những ý tưởng mới xuất hiện được trong thế giới đầy hoài nghi và e sợ rủi ro này?

Làm thế nào để khơi nguồn cảm hứng?

Làm thế nào để xác định được ranh giới giữa những điều sẵn sàng thực hiện và những gì không?....


Mỗi câu hỏi đều có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc độc giả ngấu nghiến cuốn sách này xong là có thể khơi mở được ngay lập tức nguồn lực sáng tạo trong mình và tung trải nó ra ngoài thế giới.

Những bí kíp đó chỉ tiếp thêm cho bạn nguồn năng lượng để làm việc chăm chỉ hơn, sáng tạo hơn, nghiêm túc hơn. Để những bạn trẻ không ảo tưởng rằng nghệ sĩ được phép la cà ở các quán bar suốt cả ngày, mong đợi Nàng Thơ bất ngờ gõ cửa, ban cho một nguồn cảm hứng vô tận, khiến họ viết ngay ra được tác phẩm bất hủ và một bước lên đỉnh vinh quang. Mà sáng tạo là lao động chân chính, nảy sinh trong quá trình làm việc chứ không phải trong lúc ngủ mơ chờ Thần Tài gõ cửa.

Những bí kíp này cũng dạy các bạn có một thái độ sống can đảm, dám đương đầu với dư luận, chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nhất là khi bạn còn trẻ tuổi và sống ở những đô thị lớn đắt đỏ và đầy cạnh tranh.

Đó là phải biết đứng ra ngoài đám đông, tạo dấu ấn của riêng mình thay vì hòa lẫn vào nó.

Đó là chỉ ra những con đường dẫn tới cánh cửa sáng tạo đã được Hugh đã ví von rất hình tượng rằng giống như 6 tỉ cánh cửa dẫn tới cõi Niết Bàn, và nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra được cánh cửa của riêng mình.
Ông cũng là người đặt vấn đề sáng tạo cạnh bản năng sinh tồn, bằng việc đưa ra Lý thuyết Tình và Tiền, muốn thành công chúng ta phải dung hòa được cả hai thứ đó.

Chúng ta cũng vẫn phải duy trì nghề kiếm cơm đồng thời vẫn sáng tạo không ngừng nghỉ. Như tại Việt Nam, nhiều người cũng vẫn đang loay hoay lựa chọn giữa nghệ thuật chân chính và kiếm sống. Nếu chỉ đuổi theo niềm đam mê thì có lẽ nghệ sỹ đã chết đói trước khi đạt được điều gì đó, còn nếu chỉ chạy theo thị trường thì rồi chúng ta sẽ bế tắc bởi cùn mòn trong sáng tạo.
Cuốn sách cũng có thể sẽ là câu trả lời hoặc giúp các bạn trẻ khẳng định lựa chọn của mình về việc có nên đánh đổi công việc hiện thời để theo đuổi sở thích cá nhân hay ngược lại; để không rơi vào tình cảnh lúng túng, băn khoăn giữa hai con đường đó để rồi chẳng thu được kết quả gì.

Ông cho rằng nghệ sĩ không phải là chỉ biết cắm đầu vào cái gọi là “nghệ thuật thuần túy”, người nghệ sĩ thời nay còn biết cả đến thị trường, cách thức tiếp thị bản thân để có thể sáng tạo hiệu quả nhất.Và dù công nghệ đang phát triển như vũ bão, nhưng nghệ thuật chân chính vẫn có chỗ đứng riêng của mình, bởi nghệ thuật chân chính vẫn đòi hỏi người nghệ sĩ phải xả thân, phải hy sinh vì nó.

Như tựa đề của cuốn sách này, bạn đọc sẽ được trao cho 40 chìa khóa để mở cánh cửa sáng tạo. Đặc biệt là những bạn đọc trẻ, đang chịu sức ép của các đô thị lớn giống như tình cảnh của chính tác giả trong giai đoạn đầu đặt nền móng cho cuốn sách này, các bạn có thể tìm được những điều hữu ích cho bản thân để mở được cánh cửa sáng tạo của riêng mình.

Và một bài học lớn rút ra cho tất cả những người đang và sẽ bước chân vào thế giới nghệ sĩ, từ chính Hugh MacLeod, đã từng thẳng thắn bày tỏ: “Tôi không bao giờ thích thú với việc tự gọi mình là ‘Nghệ sĩ’. Tôi nghĩ, lịch sử sẽ quyết định ai là nghệ sĩ chứ không phải chúng ta.”

Đánh giá

“Cuốn sách này sẽ sút cho bạn một cú vào mông và đẩy bạn vượt qua khỏi cái ngưỡng của xoãng xĩnh thông thường và tình trạng ì trệ vốn có” – Guy Kawasaki, đồng sáng lập Alltop.com và tác giả của Reality Check.
 
“Hugh Macleod đã đưa ra những muộn phiền và thi thoảng cả sự tàn nhẫn nữa – sự uyên thâm vô cùng hài hước và những câu châm biếm súc tích. Nếu bạn cần một trải nghiệm về thất bại thì đây chính là con đường ngắn gọn nhất để có nó.” – Mark O’Donnell, đồng tác giả của cuốn Hairspray



3.DOWNLOAD:


Click here

Pass: sachdoanhtri


Note: Đọc trước khi down