Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

TÌM KIẾM HẠNH PHÚC


Chúng là luôn tìm kiếm một thứ gì đó hay còn gọi là hạnh phúc ? vậy có ai trả lời được hạnh phúc là gì không? câu chuyện này mình đọc được và thấy rất ý nghĩa. Khi mà con người vẫn luôn mải tìm kiếm và nghĩ rằng hạnh phúc ở một nơi nào đó rất xa, và họ cứ mải kiếm tìm hết ngày này qua ngày khác, nhiều khi họ cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại, nghĩ rằng suốt cả cuộc đời này mình chẳng bao giờ tìm thấy thứ đó! nhưng họ đâu biết rằng họ cứ mải tìm kiếm, tìm kiếm ở nơi đâu đó mà đâu biết rằng hạnh phúc luôn theo họ, luôn quanh họ.... hãy đọc và cảm nhận nhé :)

Chuyện kể rằng, ngày xưa lũ quỷ chuyên phá phách con người. Một hôm, có ba con quỷ đi lấy cắp Hạnh phúc của con người và bàn bạc với nhau xem nên giấu ở đâu để con người không thế tìm thấy.

- Chúng ta hãy gói kín và ném lên đỉnh núi cao nhất thế giới. Một con quỷ nói.

- Không được, con người rất khỏe mạnh, họ sẽ trèo lên đỉnh núi và tìm thấy nó. Hai con kia phản đối.

- Chúng ta hãy giấu xuống đáy vực biển sâu nhất, ở nơi con người chưa bao giờ đến. Sau khi suy nghĩ 1 lúc, một con

quỷ khác nói.

- Cũng không được, con người thông minh và tò mò, họ sẽ chế tạo được tàu lặn xuống đáy biển và tìm thấy nó.

- Hay là chúng ta ném nó sang hành tinh khác.

- Không được, con người rất thông minh, họ sẽ thám hiểm các hành tinh và tìm ra nó.

Trầm ngâm 1 lúc, con quỷ cuối cùng, cũng là con quỷ thông minh nhất cất tiếng nói:
- Ta biết nên giấu Hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục Hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!

Tất cả đều nhất trí với giải pháp đó, và từ đó con người luôn mải mê tìm kiếm Hạnh phúc ở khắp nơi...




st

Posted Image

Hãy cùng chia sẻ hạnh phúc của bạn là gì nhé !! 
Với mình hạnh phúc cuả mình là được nằm trong vòng tay ấm áp của ba mẹ, được tâm sự chia sẻ lỗi buồn vui với bạn bè, 
hạnh phúc của mình ---- cùng lắm chặt tay mình trên quãng đường còn lại,
hạnh phúc của mình là thứ tha ....
hạnh phúc của mình là ... mình rất hạnh phúc !!!

Còn bạn thì sao ?

 

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

TS.ALAN PHAN Chuyên đề chia sẻ với sinh viên: KIẾM TIỀN NHIỀU HAY KHÔNG LÀ Ở Ý TƯỞNG!








KIẾM TIỀN NHIỀU HAY KHÔNG LÀ Ở Ý TƯỞNG!

          Cùng trò chuyện với Tiến sĩ Alan Phan – một doanh nhân triệu phú bắt đầu chỉ với… 600$ trong túi trên đất Mĩ. Ông từng làm việc ở các ngân hàng lớn và phố Wall, rồi một tay gầy dựng nên tập đoàn Harcourt được định giá đến 670 triệu đô la trên sàn chứng khoán Mĩ vào năm 1999. Đến nay, ông đang là chủ tịch của quỹ đầu tư gia đình Viasa có số vốn đến 78 triệu đô la, cổ đông của một số công ty Mĩ và Trung Quốc. Ông cũng là chuyên gia tư vấn cho các tập đoàn Quốc tế về thị trường mới nổi – như Việt Nam.


……….
“Nếu có quyền, tôi sẽ bắt mọi học giả thi lại các kiến thức mỗi 5 năm, nếu không thì mất bằng, kể cả các bậc Tiến Sĩ, Giáo Sư. Theo đúng luật chơi này, cá nhân tôi chắc đã mất hết các bằng cấp lâu rồi.” (Alan Phan)
…………..
1. Tiến sĩ có thể đưa quan điểm của mình về tiền? Có thể hiểu hay nghĩ về nó như thế nào để “điều khiển” nó một cách nhẹ nhàng?

Nó chỉ là 1 phương tiện, tùy người và tùy mục đích sử dụng. Vấn đề chính là đừng nên đặt nặng vai trò của tiền mà hãy tập trung tư duy về mục tiêu sử dụng.
Tất nhiên không thể phủ nhận dù yêu hay ghét tiền thì ai cũng cần tiền để thỏa mãn ham muốn – mà tôi gọi là dùng để mua “đồ chơi”. Nhưng nếu muốn mọi chuyện “nhẹ nhàng”, hãy nghĩ về mục tiêu – nó thực tế hơn.
2. Chúng ta nên học cách dùng tiền từ bao giờ? Nếu không có một “môn học”, hay thậm chí không được quan tâm dạy dỗ từ phía gia đình, làm thế nào để học cách dùng tiền? Kinh nghiệm của Tiến sĩ trong chuyện này?
Thực tế là kể cả bên Mĩ thì thanh niên cũng không được học nhiều về tiền. Các thấy cô, kể cả ở đại học cũng không chắc là hiểu nhiều về tiền, cũng như trong gia đình. Vì vậy, học cách quản trị đồng tiền – trước hết để không bị mất tiền – chỉ có tự học. Các bạn trẻ bây giờ có internet nên kiến thức không thiếu, chỉ sợ lười không tìm đọc mà thôi. Hãy search những bài viết về tiền, ở nhiều góc độ, chứ đừng chỉ tìm những bài viết có cùng quan điểm cá nhân. Về mọi thứ kể cả tiền, chúng ta sẽ học đầy đủ hơn nếu nhìn từ nhiều góc cạnh. Biết đâu khi suy ngẫm một quan điểm khác, bạn sẽ học được cái đúng nhất?
Thời mới lớn của tôi là những thập niên cuối 50, đầu 60 và dĩ nhiên là tôi cũng được “hấp thụ” tư tưởng bình đẳng xã hội của các triết gia phe tả. Tuy nhiên sau này, khi đã trải nghiệm lâu trên thương trường thì tôi nghiệm ra không có xã hội bình đẳng – “xã hội phẳng” – mà chỉ có xã hội công bằng. Tức là trong một cuộc chơi, sẽ có người thắng và kẻ thua chứ không có cả 2 đội cùng thắng. Nhưng xã hội công bằng sẽ tạo ra sân chơi bình đẳng – và kết quả là sự thể hiện chính xác của khả năng và may mắn. Còn sự bình đẳng của xã hội – nơi mà ai cũng giống ai, không có kẻ thắng và người thua thì chẳng có cạnh tranh, không có cơ hội và theo lẽ thường là không thể phát triển. Đó chỉ là sự mơ mộng hoang tưởng của một số người.
3. Rất nhiều bạn trẻ hiện nay – dù đi học được gia đình chu cấp hay làm thêm thì luôn cảm thấy thiếu thốn đồng tiền. Tiến sĩ cũng từng nói: “Không ai cảm thấy có đủ tiền, kể cả người giàu nhất thế giới như Carlos Slim.”. Tiến sĩ có thể nói rõ hơn quan điểm này cũng như đưa ra chia sẻ hay lời khuyên nào cho việc này?
Lòng tham là vô đáy, tôi chỉ có thể nói rằng hãy hiểu rõ mục đích và nhu cầu của mình thì sẽ quản trị được đồng tiền và khiến bản thân “dễ thở” hơn thôi.
4. Với một bạn trẻ không có đủ tiền học thì Tiến sĩ có gợi ý, lời khuyên gì để kiếm tiền – cách thuyết phục phụ huynh, nhà đầu tư khác hay những hình thức tự kiếm tiền?
Tôi nhớ có một cô bé đã từng xin tôi đầu tư 1 năm 25.000 đô la Mĩ để học Đại học bên đó, vì gia đình chỉ có thể lo 5.000$ đô la. Trong khi đó, với những chương trình học online cũng rất tốt mà tôi được biết thì chỉ cần bỏ ra 1/10 số tiền. Cái chính ở đây là sự quyết tâm và ý chí. Dù qua bên Mĩ hay ở Việt Nam thì cũng cần những cái đó để thành công.
Chuyện này cũng thấy rằng các bạn trẻ đang nhìn mọi thứ rất thiếu sáng tạo. Tôi nhận thấy nhiều bạn trẻ Việt hiện nay đang đi theo một “lối mòn” – tức là nhìn và giải quyết sự việc quá cứng nhắc theo quy tắc giống như các bậc cha ông. Như ví dụ trên, không cần học bổng, cô bé có thể học với số tiền rất rẻ ngay tại đây cũng với chừng đó kiến thức. Còn nếu cứ đâm đầu sang Mĩ, khó khăn sẽ gấp bội, và sự bỏ cuộc giữa chừng dễ xẩy ra hơn nhiều.
Một doanh nhân thiếu sáng tạo khi khởi nghiệp sẽ cực nguy hiểm, vì anh ta chỉ chỉ đâm đầu đi tìm đúng số tiền mình nghĩ là cần, chứ không nhìn được những giải pháp khác, hay những cách làm hiệu quả khác để tạo vốn.
Trong câu hỏi của bạn, chúng ta có thể nghĩ rộng ra nhiều hướng khác chăng?

5. Có một tỉ phú đã nói rằng: “Không có trường dạy kinh doanh, chỉ có trường đời.”. Tiến sĩ nghĩ sao về câu nói này?
Tôi nghĩ nó cũng hơi quá đáng, thực ra thì học ở đâu cũng là học cả, tự học, đọc sách vở, internet, đến trường, v…v… Nhưng thực ra kiến thức thì bao quát, nên quan trọng là hiểu rõ mục tiêu để có giải pháp tương ứng.
6. Có nguyên tắc trong đầu tư là “rủi ro tỉ lệ thuận với lợi nhuận”. Thực tế là rất nhiều người thành công như Steve Jobs, Bill Gates hay Mark Zukerberg đều bỏ ngang trường đại học và là động lực cũng như thần tượng của nhiều bạn trẻ. Nhưng đồng thời cũng có ý kiến: tiền tạo ra tiền. Quan điểm số đông cũng là: trở thành một người “danh giá” và giàu có, hơn là một doanh nhân không bằng cấp. Tiến sĩ có thể chia sẻ suy nghĩ, khi chính ông cũng từng nói: “Hãy hiểu thật rõ về niềm đam mê của mình thì bạn sẽ kiếm được tiền.”?

Tôi nghĩ vấn đề lớn nhất của các bạn trẻ là không biết mình muốn gì. Khi con thứ nhất của tôi học đại học, nó hỏi: “Cha muốn con làm gì?”. Tôi nói cha muốn con thành công và hạnh phúc. Hãy tự quyết định cuộc đời con – bắt đầu từ thứ con đam mê nhất. Vì con sẽ phải sống và làm việc đến 2/3 cuộc đời còn lại nên đừng biến nó thành công việc mà hãy biến nó thành sở thích. Tôi khuyên con viết tất cả mọi thứ con quan tâm ra tờ giấy trắng và lựa chọn 1 sở thích duy nhất.  Con thứ hai của tôi thì ngược lại. Nó có quá nhiều sở thích. Tôi cho nó ít tiền và bảo đi tắm biển, bỏ hết đồ công nghệ, điện tử ở nhà đi – vì tôi muốn nó tĩnh tâm hoàn toàn. Sau đó, nó viết ra giấy mọi thứ nó muốn và thích làm, rồi cũng lựa chọn.
Tiếp tục với câu hỏi này, tôi thấy nhiều bạn đang lầm lẫn kiến thức với bằng cấp – hai thứ hoàn toàn khác nhau. Theo tôi, sinh viên đi học xong 4, 5 năm thì nên vứt luôn tấm bằng đi. Kiến thức hiện nay phát triển rất nhanh, nếu bạn không học, không cập nhật mỗi ngày, thì bạn sẽ tụt hậu thảm hại về kiến thức. Các bằng cấp tôi có đều là từ chục năm trước. Tôi đã quên tất cả kiến thức đã đem đến cho tôi các bằng cấp đó. Nếu có quyền, tôi sẽ bắt mọi học giả thi lại các kiến thức mỗi 5 năm, nếu không thì mất bằng, kể cả các bậc Tiến Sĩ, Giáo Sư. Theo đúng luật chơi này, cá nhân tôi chắc đã mất hết các bằng cấp lâu rồi.
Tôi đánh giá cao sự đóng góp của giáo dục, nhưng kiến thức hàn lâm không ứng dụng nhiều vào kinh doanh thực tế được. Vì vậy mà bên Mĩ họ có 1 câu: “Nếu làm không được thì đi dạy”. Tức là bằng cấp học thuật sẽ giúp bạn phát triển khi bạn nghiên cứu, giảng dạy, còn trong kinh doanh thì không.
7. Những người thành công đang trẻ dần là xu hướng chung của thế giới không ngoại trừ Việt Nam, và lượng các bạn trẻ thử sức khởi nghiệp sớm không còn hiếm. Vậy Tiến sĩ có lời khuyên hay chỉ dẫn gì?
Quan trọng là hãy nhìn xem mình đã đủ quyết tâm, ý chí và kiên nhẫn chưa. Có kế hoạch kinh doanh rõ rang bài bản chưa? Nếu có, bạn sẽ có một lợi thế cạnh tranh rất tốt vì hiện nay, nhiều bạn trẻ đang thiếu sáng tạo, lười suy nghĩ, thích ăn nhậu, hưởng thụ và ham chơi. Toàn đối thủ như vậy thì quá tốt cho cơ hội của bạn,  đúng không?
Hãy tìm những lợi thế cạnh tranh của mình, và phát huy nó tối đa. Thế thôi.
8. Có một số ý kiến cho rằng: các bạn trẻ Việt Nam đang thích làm chủ quá sớm trước khi bỏ thời gian làm thuê đề chà xát, học hỏi kinh nghiệm. Vì vậy mà các doanh nghiệp nhỏ thì quá nhiều mà thương hiệu quốc tế thì không có do chẳng ai thích làm thuê.
Mỗi người một sở thích, nhưng điều tôi lưu ý là nếu bạn chỉ làm nhỏ thì bạn sẽ khó có cơ hội phát triển ra biển lớn. Trải nghiệm bạn thu thập sau khi làm việc với một doanh nghiệp lớn là điểm xuất phát khi khởi nghiệp sẽ có quy mô tầm cỡ lớn hơn.
9. Một bất lợi của tuổi trẻ là…trẻ tuổi. Lời khuyên của Tiến sĩ cho các bạn để có thể được xem như một “doanh nhân” nghiêm túc khi làm việc?
Điều này ai cũng phải vượt qua cả, tôi cũng thế. Vấn đề là hãy xem hiệu năng (hiệu quả và năng suất – PV) công việc của mình. Bạn đã làm nhanh, làm tốt hơn người khác chưa?
10.  Cách khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng hoặc số vốn rất thấp? Làm thế nào để xoay vốn hay tìm những nhà đầu tư phù hợp? Tiến sĩ có thể chia sẻ những tổ chức/trang web/cộng đồng hữu ích cho bạn trẻ khởi nghiệp?

Có quá nhiều sách, tư liệu về đề tài này, hãy tìm đọc hết thì bạn sẽ biết. Tuy nhiên, đừng nói thiếu tiền, vì thực sự, trên thương trường chỉ thiếu ý tưởng mà thôi. Trên thế giới mỗi ngày có 400 đến 500 ngản tỉ đô la lưu thông, các quỹ đầu tư lớn ở Việt Nam vẫn loay hoay lo giải ngân cả vài trăm triệu đô. Vấn đề là các doanh nghiệp Việt đang hoạt động thì thiếu minh bạch theo chuẩn mực quốc tế và các dự án mới thì khá nghèo nàn về ý tưởng sáng tạo với những quản lý không có kinh nghiệm,
Nếu bạn thấy cà phê Highlands thành công, bạn muốn làm một chuỗi tiệm tương tự, vậy sao tôi phải đầu tư cho bạn? Tôi thà rót tiền vào Highlands, vì họ đã có kinh nghiệm và vị trí sẵn.
Nếu muốn tìm, hãy search chữ “venture capital” và đọc.
Nếu muốn có tiền, bạn phải chắc chắn là  sản phẩm/dịch vụ của bạn phải thật sáng tạo và hơn tất cả các đối thủ cạnh tranh trên thị trường. Làm một dự án bài bản. Tôi gợi ý phần mềm Business Plan Pro, bạn có thể tìm mua trên mạng với giá rất ổn. Phần mềm này có đầy đủ những gì bạn cần và rất dễ sử dụng.
Bản thân bạn trẻ cũng có thể tìm những người đã có kinh nghiệm nhất định để mời họ cùng nằm trong ban điều hành và chia cổ phần cho họ. Điều này sẽ tạo niềm tin nhiều hơn cho các nhà đầu tư.
11. Cái gì tạo ra tiền?

Ý tưởng.
12. Sai lầm khi kiếm tiền và dùng tiền khi trẻ là…

Nghĩ quá nhiều về tiền chứ không phải cái tạo ra tiền. Hormone – tiêu tiền theo “ý kiến” của nó.
13. Một thói quen để trở nên giàu có?
Làm việc và chấp nhận thất bại.
14. Người trẻ đầu tư cái gì để có lời nhất?
Chính bản thân mình, từ phần đầu trở lên là cả triệu tỉ. Bạn chỉ kiếm được tối đa mười mấy đô/giờ với phần từ cằm trở xuống.
15. Cuốn sách phải có?
Không có. Tôi đọc quá nhiều. Bạn cũng nên như vậy.
16. Việc đầu tiên phải làm khi có dư tiền?

Làm thứ mình thích nhất.
17. Bài học đầu tiên để khởi nghiệp thành công?
Thất bại. Nó là bạn tốt nhất.
Xin chân thành cám ơn Tiến sĩ và chúc Tiến sĩ mọi điều tốt đẹp nhất!
                                                                                      NGUYỆT ÁNH
BÁO SINH VIÊN VIỆT NAM


Từ khóa: Thiết kế website,thiết lế web doanh nghiệp,thiết kế web giá rẻ,á đông,adongsoft,á đông soft,thiết kế web 3 triệu,thiết kế web bán hàng,thiết kế web tin tức,thiết kế web thương mại điện tử,thiết kế web giá tốt


Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

VÔ TÂM ĐỂ RỒI HỐI HẬN SUỐT ĐỜI

Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay…

Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm… thường thì thói quen là vậy… Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh…. Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ…Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: “Ngày 2/2″ Oh, ngày đẹp!

Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó không thể tiếp tục ngủ lâu hơn… Dụi mắt… đi vào phòng tắm… nước xả vào người… nóng và ấm…

Bất giác nó run run…

Bận đồ tử tế…. việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên…là mở điện thoại… Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc1,2h sáng gì đó… của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ… có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi… cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp….Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó…

Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả… và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 ….

Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời… Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể… à mà không thể…. Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ…

Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ…. Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng…

Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc…. Nó giật mình…. Chột dạ… hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái….

Nó cúp máy…

Ra ngoài…

………………………………………….. .

11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, không nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy….Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy… và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình….. Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã không còn kêu lên nữa…. Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà…. Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo – nó nghĩ bụng và bấm send: “Chết chưa?”….

Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy… nhưng hôm nay thì không, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng…. im lặng – không gì cả!

Nó thiếp đi…. vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng….

3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin:

“Chết rồi!” …

vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả…. Ngáp ngáp…. nó nhắn lại: “Con điên!”

Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa… Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây… người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống…. Cứ mặc kệ đi… con bé ấy…. nhất định sẽ phải tìm đến… cầu xin ân huệ để được yêu thương….



Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng…. Bấm số của tình yêu thứ nhất: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”

Nó ấn số máy nhà….. Và câu trả lời là: “Nó chết rồi!”

Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi….

Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất – tình yêu thứ nhất….

Không khí u ám chèn màn đêm… bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút…. Nó bấm chuông…. Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm….Nó rụt rè…. mà lẽ ra là không nên rụt rè…. Nó hỏi… Và câu trả lời: “Nó chết rồi!”

Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó…. Nỗi hoang mang làm nó tê tái!

Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây…. Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả…. Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất… mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó… Nó phóng xe như một thằng điên….

Con bạn ra mở cửa…. Rồi nhìn nó chết điếng… nó hỏi: “Chuyện gì thế?”…. Con bé tự nhiên oà khóc….. Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: “Chuyện quái gì thế????”

Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại…. di động của tình yêu thứ nhất …. Chiếc điện thoại tắt ngóm… Nó bật lên… tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật….Rồi nó vội vã gập điện thoại lại… Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ không phải đến đây để xem một cái điện thoại!

” Tai nạn chết rồi!”

Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!

Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại…. Thì con bạn vội vã kéo nó lại: “Còn nữa! Chờ đi!”

Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: ” Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy…..tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng …. mở ra…. tớ nghĩ… đưa cho ấy… thích hợp hơn!”

- Sao chết? Chết bao giờ?

- 1 tháng rồi…. tai nạn…. đêm mùng 2…. 2,3h sáng gì đó……….

Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn… dằng lấy cái túi…. Nó phóng xe đi….

Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!

Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà không cần đến nước mắt….

Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn…. liên tục liên tục chỉ có một cái tên “Chồng yêu” và đó là số của nó…. Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng không hề xoá…. Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi…..

Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15″ ngày 2/2 cho…. “Chồng yêu”

Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn…. 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tiỉn dậy…. và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết… tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó… và sau đó thì….

Nó khóc!

Nó khóc thực sự!

Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật… nực cười!

Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: “Ngày yêu nhau: 8/11… miìn nhớ còn “anh” không nhớ!”

Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút… hình như là nhật ký…..

………………………………………

Ảo giác:

Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! NHấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi….. Em phải đi để quên anh đi đấy, biết không? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!

Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh…. Em xin anh, nhấc máy… vì ngày mai em sẽ đi…. Ở paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều…. Anh ơi….

Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy…> Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng…Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, không để ý chiếc xe đang tiến lại về phia mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi…. theo cùng một hướng… và thế là…

Paris trở nên xa xôi mãi… và anh lại càng mãi mãi xa tôi….

…………………………….

Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín… và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng…..

Bỗng…. đến một trang gần giữa…. có một bức thư…. khá dài…. ghi ngày 22/12….

Nó… đọc

” 22/12…. Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa…. Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau…. VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh…. Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế…. Yêu anh trong bóng tối…. Uh, cũng được thôi!

Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em… để em quyết định một chuyện quan trọng… có được không anh?”

Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu ngày hôm đó…. Con bé hỏi nó rằng:

1. Anh có yêu người yêu mới của anh không? Yêu thật lòng ấy?

2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh không?

Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo “cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh”

” Anh đã trả lời em rằng “có”, có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy…. Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng…. Em đã quyết định hy sinh em và… anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ “có” thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ “quyền”, quyền được quyết định mạng sống của con anh….Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm…. ”

Nó …. Nó…. NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối không thể nào đọc nổi…..

Nó hoang mang cực độ! Nó không hiểu “con” ở đây nghĩa là gì…. Suốt một tuần tiếp sau đó… nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ… nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không…. Nó không hiểu… hoàn toàn không hiểu….

Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man….Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rát lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!

- Nó uống thuốc ra thai!

-Cái gì????

- Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần

-Cái gì?????

- Nó biết răằn dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi…. nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình…. Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng “Đang đi với người yêu”… và nó không thể hẹn đuợc ấy…. nên nó cảm thấy hoang mang….. khi ấy yêu người kia đến vậy… và nó quyêts đụnh giữ kín để hỏi ấy 1 câu… và tự quyết định… Lúc đấy nó đau lắm!

……………..

Ảo giác quá khứ:

Đưa con mình ra qua đuờng máu… cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội….Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào… tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó… ngủ mà không yên ổn….. Bởi ác mộng ùa về ào ạt …. Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh….. Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết….. ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh”….. Thật kinh khủng và ghê tởm…..

……………….

Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói… Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình….

- Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi…. tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy… nhưng ấy không nghe máy…… Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói “chết chưa?”….Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là “chết rồi” thôi……

……………………

Những trang nhật ký cuối cùng….

” Ngày 8/11 năm sau, em sẽ không còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rôì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh…..Chắc là anh không nhớ….. Buồn nhỉ…. Ngày đó… không biết anh bên ai… bên người yêu mới nào nữa nhỉ…..

Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ… Chỉ là em đi du học xa… xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà…. Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ…. Lo lo…..

Em đi để quên anh đấy…. Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé…. hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh….. Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này…. Anh ở lại hạnh phúc nhé….. Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa……. Xa những con đường em và anh từng qua….. xa những nơi mà chúng ta từng đến……”

Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó…. nhưng không phải để đến paris và cũng chẳng được ôm nó lần cuối dưới cửa nhà….. Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm…………… mãi mãi những ngày 8/11 không trở về!

Nguồn : sưu tầm

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Download sách kinh doanh tổng hợp (33 cuốn)


Download sách kinh doanh tổng hợp (33 cuốn)



Các công thức tài chính kế toán, Các giao dịch về chứng khoán, Các hệ số tài chính, Cẩm nang tìm việc, Đánh giá cầu và cung nhân lực Việt Nam, Để kinh doanh hiệu quả hơn, Định hướng tập trung, Giai thoại về Google, Giới thiệu giao dịch liên tục, Giới thiệu tài chính tiền tệCác công thức tài chính kế toán
Các giao dịch về chứng khoán
Các hệ số tài chính
Cẩm nang tìm việc
Đánh giá cầu và cung nhân lực Việt Nam
Để kinh doanh hiệu quả hơn
Định hướng tập trung
Giai thoại về Google
Giới thiệu giao dịch liên tục
Giới thiệu tài chính tiền tệ
Gương mặt thế giới hiện đại (P1)
Gương mặt thế giới hiện đại (P2)
Gương mặt thế giới hiện đại (P3)
Gương mặt thế giới hiện đại (P4)
Gương mặt thế giới hiện đại (P5)
Hình thành một quỹ đầu tư mạo hiểm
Học làm người
Hỏi đáp về chính sách tài chính
Kiến thức cơ bản về chứng khoán và thị trường chứng khoán
Luật báo chí
Luật giáo dục 2005
Nghệ thuật lãnh đạo
Quản trị chất lượng
Sách tài chính của Shreve (Sách tiếng anh)
Sổ tay chứng khoán
Tài liệu chứng khoán
Tài liệu phân tích tài chính
Tài liệu phân tích tài chính
Tài liệu về chứng khoán
Thế giới phẳng
Tổng quan chứng khoán
Tổng quan giải pháp WTO

Download sach Kinh doanh tong hop







Phần mềm vẽ bản đồ tư duy iMINDMAP (Phần mềm phục vụ doanh nhân,doanh nghiệp,kinh doanh,ý tưởng)

1. Giới thiệu về iMindMap
iMindMap là sản phẩm số lấy ý tưởng từ sơ đồ tư duy MindMap nổi tiếng. Luyện tập với chương trình này, người sử dụng sẽ hình thành cách ghi chép và suy nghĩ tổng thể cũng như chi tiết. iMindMap là một công cụ tư duy thực sự hiệu quả bởi nó tối đa hoá được nguồn lực của cá nhân và tập thể. Mỗi thành viên đều rèn luyện được khả năng tư duy, kĩ năng thuyết trình và làm việc khoa học.



iMindmap là một phần mềm chủ yếu dành cho doanh nghiệp và cá nhân dùng để hoạch định ý tưởng và giúp sắp xếp các công việc một cách thông minh. Giống như Mindjet MindManager Pro, iMindMap là một phần mềm dùng để tạo các sơ đồ tư duy (Mind Map). Điều đặc biệt ở đây chính là: iMindMap được đầu tư xây dựng và phát triển bởi chính Tony Buzan, người rất nổi tiếng với những sách viết về MindMaps. Có thể nói iMindMap là một chương trình rất được mong đợi của giới tin học, bởi sự quy mô, giao diện đẹp và tính… khó của nó! Đây là phần mềm vẽ Mindmap đẹp nhất theo ý kiến chủ quan của mình, có lẽ cũng là phần mềm vẽ MindMap đỉnh nhất.

Trích dẫn
" I am a manager of two large fitness centers for world bank and also dabble in freelance writing and speaking. iMindMap has been a great way to keep my head above water! I love the software and use it every day. "

Mike James, World Bank


Sau khi xài thử iMindMap (phần mềm khá nặng nên cần máy cấu hình “khỏe” một tí mới chạy tốt), mình nhận thấy iMindMap hơn hẳn Mindjet MindManager Pro về quy mô phần mềm cũng như độ đẹp của “thành phẩm” tạo thành. Bản thân mình thì vẫn đang xài Mindjet MindManager Pro (do máy yếu). Tuy nhiên, bạn nào sủ dung máy có cấu hình chạy được win7 thì cũng chạy mượt ku này.

Về các phần phụ trợ, hệ thống icon và image của iMindMap không chê vào đâu được! iMindMap cũng hỗ trợ nhiều chức năng giúp vẽ nhanh hơn, “thực” hơn. Ví dụ: các bạn có thể dễ dàng dùng chuột uốn éo các nhánh rất dễ dàng, chữ sẽ uốn éo theo nhánh chứ không “ngay đơ” như Mindjet MindManager Pro; hỗ trợ nhiều phím tắt hơn; giao diện giúp dễ tìm ra các nút hơn…

Các bạn e ngại rằng mình sẽ không xài được iMindMap vì trình độ tin học hạn chế!? Xin cứ yên tâm, một điểm rất tốt của iMindMap đó là có một video hướng dẫn các thao tác ngay khi bạn chạy chương trình lần đầu tiên , đây là một dạng tutorial giảng giải cho bạn các bước rất tỉ mỉ (kể cả các phím tắt). Mình nghĩ các bạn sẽ thấy rằng iMindMap không có gì là quá khó khăn để xài cả!

Với giao diện đẹp mắt và bóng bẩy như Office 2007, truy cập nhanh chóng bằng các phím chức năng, MindManager Pro 7 giúp cho người dùng giải quyết các vấn đề phức tạp và cải thiện hơn năng suất. Dễ dàng sử dụng các mẫu sơ đồ, chế độ xem nhiều sơ đồ, các cảnh báo dự án và công cụ lọc giúp nâng cao các chiến lược, dự án và kế hoặc quản lý tiến trình. Phát triển nhanh dự án và tối đa hóa năng suất công việc, MindManager maps có thể kết nối với nhiều nguồn dữ liệu, trong đó bao gồm các ứng dụng sản xuất và giải pháp kinh doanh như Microsoft Office (Excel, Word, PowerPoint).

Sử dụng iMindMap giúp cho các thành viên hiểu được nội dung bài học một cách rõ ràng và hệ thống. Việc ghi nhớ cũng như vận dụng cũng sẽ tốt hơn. iMindMap cung cấp cho ta cái nhìn chi tiết và cụ thể.

Chỉ cần nhìn vào sơ đồ tư duy, bất kỳ thành viên nào của đội cũng có thể thuyết trình được nội dung bài học.

Mọi người còn có thể :

Tạo cho bản thân thái độ và cảm giác tốt về việc học của mình
Rèn luyện tư duy thông qua thu-nhận và tổng hợp kiến thức
Rèn luyện tư duy thông qua mở rộng suy nghĩ về kiến thức
Rèn luyện tư duy thông qua sử dụng kiến thức có hiệu quả
Rèn luyện phẩm chất của tư duy (thông qua thói quen tư duy) tự giao nhiệm vụ cho chính bản thân làm bài
(Các bạn nên tham khảo thêm sách của Buzan về mind map cũng như cách lập 1 mind map)

Ưu điểm của iMindMap:
Có chế độ cho vẽ hình trực tiếp trong phần mềm, đặc biệt là có thể uốn các đường nối để làm mindmap sinh động theo ý người dùng -> điểm cộng về tính tự do.

Nhược điểm của iMindMap:
Quản lý bộ nhớ không tốt, tốn nhiều bộ nhớ: lúc không hoạt động dừng ở khoảng 30MB, lúc dùng đến thì tăng lên hơn 100MB, làm chậm tốc độ sử dụng. (MindManager Pro duy trì thường xuyên ở mức khoảng 50-60MB)
Chế độ phím tắt để thêm/sửa chữa các topic kém, làm cho người dùng tốn nhiều thao tác hơn khi muốn tạo / sửa một topic. Ví dụ: Muốn tạo subtopic (branch), với iMindMap cần bấm Ctrl-I, rồi click vào branch mới ghi được chữ (2 thao tác), trong khi MindManager chỉ cần bấm Insert và gõ luôn chữ cho subtopic. Còn muốn tạo mới một topic cùng cấp, với iMindMap cần quay trở lại topic cấp trên, rồi tạo branch mới của nó, với MindManager thì khi đang ở một topic có thể nhấn Enter là tạo được topic cùng cấp rồi.
iMindMap thiếu các tính năng tự động sắp xếp, với mindmap lớn thì sẽ tốn nhiều công hơn để sắp xếp các nhánh
Các bạn tải bản full ở đây nhé:








Từ khóa: Thiết kế website,thiết lế web doanh nghiệp,thiết kế web giá rẻ,á đông,adongsoft,á đông soft,thiết kế web 3 triệu,thiết kế web bán hàng,thiết kế web tin tức,thiết kế web thương mại điện tử,thiết kế web giá tốt

Tinh hoa giáo dục thế giới bàn chuyện tài năng




Tất cả trẻ em đều có tài năng, nhưng dường như chính hệ thống giáo dục hiện nay đang triệt tiêu dần khả năng sáng tạo của các em.
Lời dẫn: Chuỗi hội thảo công nghệ, giải trí, thiết kế (viết tắt là TED - Technology Entertainment Design) là cuộc hội thảo lưu động, quy tụ rất nhiều tinh hoa của thế giới như: Bill Clinton, Gorden Brown, Bill Gates, Mark Zuckerberg (“ông chủ” Facebook), Larry Page và Sergey (những nhà sáng lập ra Google)... cùng rất nhiều những người đoạt giải Nobel và các chuyên gia, học giả ưu tú trên nhiều lĩnh vực khác. Họ đến đây để trình bày những vấn đề quan trọng, với mong muốn có thể góp phần thay đổi thế giới.

Cách đây sáu năm, một chuyên gia về sáng tạo đến từ Anh, ngài Ken Robinson đã làm thế giới dấy lên nhiều suy nghĩ về hệ thống giáo dục trên toàn thế giới, cách nhìn nhận lại về trí thông minh, sự tu dưỡng khả năng sáng tạo và cách phát hiện tài năng xuất chúng của con người.
Bài thuyết trình thu hút hơn 8 triệu lượt xem và rất nhiều bình luận (comment) cho một chủ đề nghiêm túc. Do dung lượng dài, phần lược dịch được chia thành 2 phần.
Để giúp các bậc cha mẹ tham khảo một quan điểm về giáo dục tài năng của trẻ em, Edu360 giới thiệu bài thuyết trình nổi tiếng về nhận thức lại giáo dục, sáng tạo và phát hiện tài năng.

Ngài Ken Robinson, cựu chủ tịch ủy ban cố vấn về giáo dục văn hóa và sáng tạo của chính phủ Anh
Tất cả trẻ em đều tài năng 

Cuộc hội thảo này có ba chủ đề chính xuyên suốt. Thứ nhất là bằng chứng đáng kinh ngạc về sức sáng tạo của con người cũng như sự đa dạng và phạm vi của nó.
Thứ hai là chính điều đó đặt chúng ta vào một vị trí mà chúng ta không có một ý niệm gì về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, không tưởng tượng được mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.
Chúng ta có sự quan tâm lớn đối với giáo dục vì nó ảnh hưởng sâu sắc tới chúng ta, giống như tôn giáo, tiền bạc và những thứ thiết yếu khác vậy. Đó là phương tiện để đưa chúng ta tới một tương lai mà ta chưa thể nắm bắt được. 

Hãy nghĩ mà xem, những đứa trẻ bắt đầu đi học năm nay sẽ nghỉ hưu vào năm 2065. Không ai trong chúng ta biết thế giới sẽ ra sao trong năm năm tới. Vậy mà bằng bất cứ giá nào, chúng ta vẫn phải giáo dục bọn trẻ cho tương lai.
Và vì thế, chủ đề thứ ba của hội thảo này sẽ là về khả năng sáng tạo đặc biệt của trẻ em.
Luận điểm của tôi là, tất cả trẻ em đều rất tài năng. Nhưng chúng ta đã phung phí điều đó một cách không thương tiếc.
Bởi thế, tôi muốn nói đến giáo dục và khả năng sáng tạo. Luận điểm của tôi trong vấn đền này là ngày nay tính sáng tạo trong giáo dục cũng quan trọng như khả năng biết đọc, biết viết vậy. Và chúng ta cần quan tâm tới chúng ở mức độ ngang nhau.
Mới đây, tôi đã được nghe kể một câu chuyện rất thú vị về một cô bé trong giờ học hội họa. 
Chuyện 1:Cô bé 6 tuổi và ngồi ở cuối lớp, hí hoáy vẽ. Giáo viên nói rằng cô bé hiếm khi chịu tập trung chú ý, nhưng trong giờ học hôm nay thì lại khác hẳn.Cô giáo thấy tò mò nên hỏi: Em đang vẽ gì thế?. Cô bé trả lời, "Em đang vẽ Chúa trời ạ."Cô giáo lại nói "Nhưng không ai biết Chúa trời trông như thế nào cả."Và cô bé hồn nhiên đáp: "Họ sẽ biết trong một phút nữa thôi ạ".
Chuyện 2:Khi con trai tôi bốn tuổi, nó có một vai trong vở kịch “Truyền thuyết sự ra đời của Chúa”. Chúng tôi ngồi phía dưới, và tôi nghĩ chúng bị sai kịch bản, bởi chúng đã tự đổi thứ tự cho nhau.Đến đoạn khi ba vị vua tiến mang theo vàng, hương trầm và nhựa thơm, cậu bé đầu tiên nói, "Tôi xin dâng tặng ngài vàng." Cậu bé thứ hai nói, "Tôi xin dâng tặng ngài ...(ậm ừ, vì không nhớ lời thoại)". Và cậu bé thứ ba nhanh nhảu: "Frank đã gửi cái này" (khán giả nghe và cười ầm - người dịch chú thích).

Điểm chung của những câu chuyện này là trẻ con sẽ luôn làm những điều chúng nghĩ. Nếu chúng không biết, chúng vẫn cứ thử làm mà không hề sợ sai. 
Tôi không có ý nói rằng sai đồng nghĩa với sáng tạo. Nhưng điều mà chúng ta biết đó là, nếu bạn không sẵn sàng mắc lỗi, bạn sẽ không bao giờ có thể sáng tạo ra cái gì đó nguyên bản.

Giáo dục "giết"khả năng sáng tạo?
Đến khi trở thành người lớn, phần lớn lũ trẻ mất đi khả năng đó. Chúng trở nên sợ bị mắc lỗi. Chúng ta đang điều hành các công ty cũng theo kiểu như vậy. Chúng ta kiểm điểm những sai lầm. Và hiện nay, chúng ta đang vận hành các hệ thống giáo dục quốc gia mà ở đó, lỗi lầm là thứ tồi tệ nhất bạn có thể gây ra.
Kết quả là chúng ta đang giáo dục con người triệt tiêu khả năng sáng tạo của họ. Picasso đã từng nói rằng tất cả mọi đứa trẻ khi sinh ra đều là nghệ sĩ. Nhưng làm thế nào để vẫn là một nghệ sĩ khi ta trưởng thành mới là vấn đề.
Tôi tin tưởng chắc chắn một điều rằng: Càng lớn lên, chúng ta càng mất dần khả năng sáng tạo. Hoặc là chúng ta được giáo dục để đánh mất nó. Vậy tại sao lại như vậy?
Nếu bạn đã từng đi vòng quanh thế giới thì bạn sẽ thấy ngạc nhiên rằng: Tất cả mọi hệ thống giáo dục trên trái đất đều có chung một thứ tự ưu tiên các môn học. Các môn học đầu bảng sẽ là toán và ngôn ngữ, sau đó là khoa học nhân văn, và cuối cùng là các môn nghệ thuật.
Và trong phần lớn các hệ thống giáo dục đó, bản thân bộ môn nghệ thuật cũng có thứ tự ưu tiên riêng. Ở các trường phổ thông, mỹ thuật và âm nhạc thường được chú trọng hơn là kịch và khiêu vũ.
Không có một hệ thống giáo dục nào trên hành tinh này mà dạy trẻ em khiêu vũ mỗi ngày giống như cách dạy mà chúng ta dạy bọn trẻ môn toán học. Tại sao?


Tính sáng tạo trong giáo dục cũng quan trọng như biết đọc, biết viết.

Tôi nghĩ môn toán quan trọng nhưng khiêu vũ cũng vậy. Trẻ em sẽ nhảy múa cả ngày nếu chúng được phép, và tất cả chúng ta đều thế. Tất cả chúng ta đều có thân thể, phải không? Nhưng khi bọn trẻ lớn lên chúng ta bắt đầu giáo dục chúng càng ngày càng tăng dần từ phần thắt lưng trở lên. Sau đó tập trung vào cái đầu và lệch dần về một bên.

Giáo dục đại học sản xuất ra công nhân và giáo sư
Nếu bạn nhìn nhận về giáo dục ở trong vai là một người ngoài hành tinh, và bạn thắc mắc "Giáo dục công" để làm gì?". Nếu bạn nhìn vào đầu ra, ai thực sự sẽ thành công bởi những điều này, ai làm được những thứ mà họ nên làm, ai được khen thưởng, ca ngợi, ai là người chiến thắng - tôi nghĩ bạn sẽ kết luận được rằng, mục đích của hệ thống giáo dục công lập trên toàn thế giới là sản xuất ra những giáo sư đại học.
Đó là những người đứng đầu. Tôi cũng đã từng là một trong số đó. Và tôi cũng yêu mến các vị giáo sư đại học, nhưng quý vị biết đấy, chúng ta không nên coi họ là đỉnh điểm cao nhất trong mọi thành tựu của loài người. 

Họ chỉ một hình thái khác của cuộc sống. Có một điều kỳ lạ về các giáo sư, theo kinh nghiệm của tôi, không phải tất cả, nhưng rất điển hình, là họ sống trong đầu họ. Họ sống trên đó, và hơi lệch về một bên. Tâm trí họ tách rời khỏi thể xác, có thể hiểu theo nghĩa đen. Họ coi thân thể của mình như một loại phương tiện di chuyển cho cái đầu của họ, phải vậy không? Như là một cách để đầu của họ đến các cuộc họp.
Hệ thống giáo dục hiện nay dựa trên quan niệm về khả năng học thuật. Và nó có lý do của nó. Toàn bộ hệ thống được thiết lập khắp thế giới, và không hề có một hệ thống giáo dục công nào, trước thế kỷ 19.
Chúng ra đời, để đáp ứng nhu cầu của công nghiệp hóa.Thế nên thứ tự ưu tiên đó bắt nguồn từ hai quan điểm. Điều thứ nhất, những môn nào hữu dụng nhất cho các nhóm công việc hàng đầu. Vì thế bạn có thể bị lái đi dần dần khỏi những thứ mà bạn thích khi còn bé, bởi vì bạn lo sợ rằng có thể bạn không bao giờ tìm được việc gì liên quan đến nó.
Đừng theo âm nhạc, bạn sẽ không trở thành nhạc sĩ đâu. Đừng vẽ vời gì cả, bởi rốt cuộc bạn cũng sẽ chẳng là một hoạ sĩ được. Những lời khuyên chân thành ấy đã tạo nên những sai lầm nghiêm trọng. Và kết quả là cả thế giới bị cuốn theo cuộc cách mạng công nghiệp.
 Sưu tầm                                                                           (Còn nữa)