người thầy
Bài mới cập nhật
Loading...
Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Tớ Sẽ Ra Đi Trong Lặng Yên




lang yen

Trong cuộc sống thực sự có nhiều cái bất ngờ, mình bất ngờ đến không tưởng?
Có thể nói năm nay mình đen đủi trong mọi chuyện :) nhưng mình vẫn cố gắng bước tiếp dẫu biết rằng cũng khá mệt mỏi. Chẳng hiểu sao đứa bạn thân mình nó làm mình suy nghĩ nhiều như thế, buồn nhiều như thế, và khóc cũng nhiều như thế, mình cảm giác như trái đất đang nổ tung ý, mình bị quay như chong chóng, những suy nghĩ mung lung lắm, haizz nghĩ linh tinh thì nghĩ rất nhiều, biện hộ, tự lừa dối mình. Có lẽ mình chỉ biết im lặng, ngoài im lặng mình không biết nói với bạn tớ như thế nào? bao nhiêu lỗ lực hết mình, dù tớ có gặp khó khăn đến mấy, tớ luôn dấu giếm bạn  để bạn tớ khỏi phải lo lắng cho mình. Nhưng dường như mọi lỗ lực của tớ chẳng có ích gì cả. Bạn tớ đâu biết rằng tớ gặp nhiều chuyện bùn, rùi những chuyện.... làm tớ váng hết cả đầu.
Có thời gian nhiều đâu mà rành cho bạn tớ chứ ? Sao càng ngày tớ càng cảm nhận được một cái gì đó xa cách, không biết có phải do khoảng cách đó mình đã tự tạo dựng lên? Nhìu khi tớ còn sợ gặp bạn tớ nữa ? vì sao ư? vì tớ có thể hiện thân thiết quan tâm đến đâu ? nhưng bạn tớ cũng chẳng cảm nhận được ? mà thay vào đó bạn tớ kêu tớ lạnh lùng, không còn như ngày trước, bạn tớ kêu tớ thay đổi? một câu " thay đổi" làm tớ cảm giác như bị suy xụp, không đứng vững được ấy ? chẳng nhẽ tình bạn bấy lâu nay không có ý nghĩa gì sao? có lẽ tớ với bạn tớ không thể đi chung một con đường được nữa. Tớ nghe người ta bảo rằng bữa tiệc vui rồi cũng có lúc tàn, nhưng tớ luôn nghĩ tình bạn của chúng mình sẽ không bao giờ có ngày đó. Tớ luôn cố gắng, tớ biết bạn tớ cũng vậy! nhưng hiện tại thì có lẽ bữa tiệc đang tàn, ở đâu đó đang có hai con người bơ vơ, hai góc khuất đang suy nghĩ, đang tự rằng vặt chính bản thân mình ! đang thầm trách nhau thay đổi, rồi cũng đang tự nhận lỗi về mình! có lẽ vết thương của bạn tớ và tớ quá nhiều, nó đã để lại quá nhiều sẹo, nên giờ nó đang lở loét, đang bong chóc mà không bất kỳ thuốc nào có thể chữa khỏi được, chỉ có nhét muối vào ... Tớ biết như vậy thì sẽ rất đau, xót nhưng thời gian sẽ chữa được vết thương đó, sẽ xóa nhòa được những vết sẹo đó, và những ký ức của nó. không chờ đợi, không buồn, không nuối tiếc, vào cũng không phải gào thét khóc trong phòng nữa.  Chúng ta không cần phải đóng vai thiên thần cho nhau  nữa! mà chúng ta sẽ tự làm thiên thần cho chính mình, thiên thần không biết cười, không biết khóc, không biết yêu thương. Tớ sẽ lặng lẽ ra đi như khi tớ lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn tớ ! tớ xin lỗi bạn tớ ! xin lỗi ! xin lỗi ! xin lỗi ! xin lỗi ! xin.........lỗi !


hi tớ viết ra tớ cảm thấy dễ chịu hơn, đó cứ như một thói quen đó bạn tớ! tớ cũng không mong bạn tớ đọc được những dòng này của tớ đâu! Nếu đọc được thì im lặng đừng nói gì nhé bạn tớ ! yêu và nhớ bạn tớ nhiều !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét