Liệu đã có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau… Tình yêu làm cho người ta cười, làm cho người ta tự tin mà hãnh diện nói với bao người rằng, người yêu tôi đấy! Tình yêu làm cho người ta buồn, làm cho người ta khóc, tự nhốt mình vào nhà và tránh ánh nắng mặt trời.
Yêu một người thật sự là khó và càng khó hơn gấp trăm ngàn lần nữa để quên đi người đó. Tình yêu thật sự là một đường tròn không hề có kết thúc.
"Tình yêu là thứ cảm xúc nhiều người trải nghiệm nhưng rất ít người được vui với nó”.
Chúng ta đều yêu nhưng mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn. Mấy ai mà không phải thừa nhận rằng tình yêu này đau đớn lắm. Hạnh phúc vốn là điều hiếm hoi và chẳng mấy khi tồn tại mãi mãi.
Sau tình yêu cuồng nhiệt ấy ta nhận lại được gì?
Nhận lại được gì ngoài sự thờ ơ lạnh lùng, sự ruồng bỏ. Nhận lại được gì ngoài sự phũ phàng.
Dù đã từng có thời gian yêu nhau say đắm nhưng con người ai cũng đổi thay, vì muôn vàn lí do mà phải xa cách.
Bao lâu đủ để quên một người
Chỉ có cách đi qua nỗi đau đó ta mới có thể vui vẻ được nhưng dường như là quá khó…
Nỗi đau ban đầu sẽ là vết thương không ngừng chảy máu, khiến ta co quắp và gồng mình trong thương nhớ da diết.
Nỗi đau lâu ngày sẽ là vết sẹo, nếu như ta biết cố gắng mà sống, mà bước qua nỗi đau. Nhưng nỗi đau lâu ngày sẽ là vết thương ung mủ lở loét nếu như ta cứ ngồi đó mà nhìn nó, hằng ngày cứ soi vào nó, lôi nó ra mà ngẫm nghĩ, mà thổn thức.
Nỗi đau thà để nó yên, chứ khơi gợi lên thì chỉ có đau hơn ngàn lần. Và chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ liền sẹo.
Vết sẹo tuy không hề phai mờ nhưng những kỉ niệm sẽ khó mất đi, nhưng chí ít ta sẽ không phải đau day dứt, mà chỉ mỉm cười coi đó như là cơn gió thoảng qua. Do số phận đã sắp đặt, rằng ta với họ chỉ đi ngang qua đời nhau. Chỉ là vậy thôi…
Đôi khi ta tự hỏi:
Bao lâu cho một nỗi đau nguôi ngoai?
Bao lâu cho những kỉ niệm hóa thành mây trời lặng lẽ trôi?
Bao lâu cho những nụ cười lại trở về trên môi?
Bao lâu để những giọt nước mắt không còn lăn dài trong những cơn mơ?
Bao lâu để nhìn người mình yêu thương đi với người khác mà không òa khóc?
Bao lâu để bàn tay thôi quờ tìm hơi ấm mỗi đêm?
Bao lâu đủ để quên một người?
Ta sẽ chẳng bao giờ biết được, mà cũng chẳng có ai có thể giải đáp giùm ta. Thời gian luôn là phương thuốc cứu cánh duy nhất và hữu hiệu.
Thời gian sẽ làm ta nguôi ngoai, sẽ mang đến cho ta một người khác, sẽ lại làm môi ta cười, mắt ta say…
Nếu không, chí ít, thời gian sẽ làm nỗi đau của ta dần bốc hơi lên trời bao la, để rồi một ngày ta chợt nhận ra lòng nhẹ hẫng, nỗi đau cũng qua, muộn phiền cũng theo gió bay cao.
Chắc hẳn ngày đó sẽ đến. Đó sẽ là một ngày đẹp trời, ngày đó nếu có ai hỏi ta rằng:
Nơi nào trên đời là hạnh phúc?
Ta sẽ trả lời rằng nơi đó là nơi không có anh – người đã từng làm ta đau.
Yêu một người thật sự là khó và càng khó hơn gấp trăm ngàn lần nữa để quên đi người đó. Tình yêu thật sự là một đường tròn không hề có kết thúc.
"Tình yêu là thứ cảm xúc nhiều người trải nghiệm nhưng rất ít người được vui với nó”.
Chúng ta đều yêu nhưng mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn. Mấy ai mà không phải thừa nhận rằng tình yêu này đau đớn lắm. Hạnh phúc vốn là điều hiếm hoi và chẳng mấy khi tồn tại mãi mãi.
Sau tình yêu cuồng nhiệt ấy ta nhận lại được gì?
Nhận lại được gì ngoài sự thờ ơ lạnh lùng, sự ruồng bỏ. Nhận lại được gì ngoài sự phũ phàng.
Dù đã từng có thời gian yêu nhau say đắm nhưng con người ai cũng đổi thay, vì muôn vàn lí do mà phải xa cách.
Bao lâu đủ để quên một người
Chỉ có cách đi qua nỗi đau đó ta mới có thể vui vẻ được nhưng dường như là quá khó…
Nỗi đau ban đầu sẽ là vết thương không ngừng chảy máu, khiến ta co quắp và gồng mình trong thương nhớ da diết.
Nỗi đau lâu ngày sẽ là vết sẹo, nếu như ta biết cố gắng mà sống, mà bước qua nỗi đau. Nhưng nỗi đau lâu ngày sẽ là vết thương ung mủ lở loét nếu như ta cứ ngồi đó mà nhìn nó, hằng ngày cứ soi vào nó, lôi nó ra mà ngẫm nghĩ, mà thổn thức.
Nỗi đau thà để nó yên, chứ khơi gợi lên thì chỉ có đau hơn ngàn lần. Và chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ liền sẹo.
Vết sẹo tuy không hề phai mờ nhưng những kỉ niệm sẽ khó mất đi, nhưng chí ít ta sẽ không phải đau day dứt, mà chỉ mỉm cười coi đó như là cơn gió thoảng qua. Do số phận đã sắp đặt, rằng ta với họ chỉ đi ngang qua đời nhau. Chỉ là vậy thôi…
Đôi khi ta tự hỏi:
Bao lâu cho một nỗi đau nguôi ngoai?
Bao lâu cho những kỉ niệm hóa thành mây trời lặng lẽ trôi?
Bao lâu cho những nụ cười lại trở về trên môi?
Bao lâu để những giọt nước mắt không còn lăn dài trong những cơn mơ?
Bao lâu để nhìn người mình yêu thương đi với người khác mà không òa khóc?
Bao lâu để bàn tay thôi quờ tìm hơi ấm mỗi đêm?
Bao lâu đủ để quên một người?
Ta sẽ chẳng bao giờ biết được, mà cũng chẳng có ai có thể giải đáp giùm ta. Thời gian luôn là phương thuốc cứu cánh duy nhất và hữu hiệu.
Thời gian sẽ làm ta nguôi ngoai, sẽ mang đến cho ta một người khác, sẽ lại làm môi ta cười, mắt ta say…
Nếu không, chí ít, thời gian sẽ làm nỗi đau của ta dần bốc hơi lên trời bao la, để rồi một ngày ta chợt nhận ra lòng nhẹ hẫng, nỗi đau cũng qua, muộn phiền cũng theo gió bay cao.
Chắc hẳn ngày đó sẽ đến. Đó sẽ là một ngày đẹp trời, ngày đó nếu có ai hỏi ta rằng:
Nơi nào trên đời là hạnh phúc?
Ta sẽ trả lời rằng nơi đó là nơi không có anh – người đã từng làm ta đau.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét