Đàn ông đã được dạy và được huấn luyện không khóc, không kêu. Họ đã trở thành đá. Và nhớ lấy, nếu một người không thể khóc một cách toàn tâm, người đó không thể cười được. Và Thượng đế không tạo khác biệt gì giữa đàn bà và đàn ông, Ngài đã cho cùng tuyến lệ cho cả hai. Nếu như có phân biệt - rằng đàn ông không khóc - thì đã không có tuyến lệ trong mắt đàn ông, hay đã có ít hơn đàn bà. Nhưng chúng đích xác là như nhau. Cho nên tự nhiên đã không làm nó theo cách đó. Chính xã hội con người tạo ra bản ngã rằng đàn ông phải kiêu căng và tự kiêu.
Đây là chủ nghĩa gia trưởng đàn ông. Đàn bà có thể khóc - cô ấy là sinh linh thấp thế, không cần lo nghĩ về cô ấy, cô ấy có thể khóc. Người yếu đuối. Đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng theo một cách nào đó điều đó đã là tốt cho đàn bà - họ tự nhiên hơn đàn ông. Đó là lí do tại sao họ là đẹp hơn đàn ông; được thảnh thơi hơn đàn ông.
Bạn có quan sát dữ liệu không? Nhiều đàn ông tự tử hơn đàn bà. Bạn có thể có khái niệm ngược lại, bởi vì nhiều đàn bà nói về tự tử hơn - nhưng họ chẳng bao giờ làm điều đó: họ cứ nói. Cho dù họ uống thuốc ngủ họ bao giờ cũng uống chúng theo lượng họ không bao giờ chết. Đàn ông tự tử nhiều hơn đàn bà - phải tự tử, cuộc sống trở thành gánh nặng thế.
Kêu và khóc là cách thức tự nhiên, cái van an toàn, để cho phép xúc động được tích luỹ - buồn, được tống ra khỏi hệ thống: nó là việc lau sạch sâu sắc. Mọi đàn ông và mọi đàn bà nên học cách khóc hoàn hảo. Và cách tận hưởng nó! Nó là một quá trình nhẹ gánh và làm tỉnh táo thế; không chỉ mắt bạn trở nên tươi tắn khi nước mắt đã chảy ra, toàn thể con người bạn cũng trở nên thuần khiết, đơn giản, hồn nhiên. Bạn lại đạt tới sự trong trắng có thời đã thuộc vào bạn, nhưng bị mất, bạn lại trở nên không bị biến chất. Sau việc khóc tốt bạn cảm thấy được tắm đã, chính linh hồn đã đi tắm. Bạn lại sẵn sàng và trẻ trung hơn.
Đàn bà trông trẻ hơn đàn ông, mạnh khoẻ hơn đàn ông. Trên khắp thế giới đàn bà bị ốm ít hơn đàn ông, sống lâu hơn đàn ông - lâu hơn năm năm. Nếu đàn ông sẽ sống bảy mươi nhăm tuổi, đàn bà trung bình sẽ sống tám mươi tuổi. Đó là lí do tại sao nếu bạn đi sang phương Tây bạn sẽ thấy nhiều bà già, nhưng không nhiều ông già lắm. Họ sẵn sàng mọi ngày, họ cho phép, họ không bản ngã.
Đàn bà phát điên ít hơn đàn ông bởi vì họ có phần điên hàng ngày rồi, họ chưa bao giờ phát điên cả khối. Đàn bà gần như mọi ngày, thỉnh thoảng, họ phát điên - nhưng chỉ trong vài phút; điều đó là hay, chẳng cái gì sai trong nó: họ la lối và nhảy nhót và ném đĩa - điều đó chẳng tốn kém gì, nhưng đàn ông cứ tích luỹ điên khùng. Anh ta không thể khóc được, anh ta không thể ném đĩa được - điều đó không phải là tính nam giới. Anh ta bao giờ cũng phải cảnh giác, thế thì điên khùng cứ tích luỹ bên trong tim anh ta - một ngày nào đó nó bùng nổ.
Nhiều đàn ông hơn trong nhà thương điên. Và nếu bạn nhìn vào xã hội, đàn ông quan tâm tới chính trị, không phải đàn bà. Thỉnh thoảng cũng có vài đàn bà quan tâm đấy, nhưng họ phải có hooc môn nam trong thân thể họ. Nghiên cứu khoa học nào đó là cần thiết.
Và đàn bà quan tâm tới chính trị, và đạt tới đỉnh, chưa bao giờ là rất tính đàn bà, họ chưa bao giờ yêu chồng mình, con mình, chưa bao giờ; họ nhiều hướng chính trị hơn, hướng bản ngã hơn.
Và tất nhiên khi đàn bà đi vào trong chính trị cô ấy sẽ buộc mọi đàn ông ra khỏi nó. Điều đó là tự nhiên, bởi vì khi cô ấy làm, cô ấy thực sự làm điên cuồng trong nó. Đàn ông có thể có cách xử sự nào đó, nhưng cô ấy không có. Bởi vì đàn ông đã bị ép buộc theo cách thức lịch lãm; ngay cả nếu người đó tranh đấu, người đó tranh đấu theo cách thức lịch sự, người đó tuân theo những qui tắc nào đó - nhưng đàn bà là hoang dã; khi cô ấy tranh đấu cô ấy không theo qui tắc nào cả, cô ấy đơn giản tranh đấu. Đó là lí do tại sao bất kì khi nào bạn tranh cãi với đàn bà bạn bao giờ cũng bị đánh bại, bởi vì cô ấy không theo qui tắc trò chơi, không có logic trong nó; cô ấy nhảy từ điểm này sang điểm khác mà không có mối nối thấy được!
Con người đã tạo ra mọi chiến tranh bởi vì con người điên hơn. Sau cứ mười năm một cuộc chiến tranh thế giới lớn lại được cần tới. Nó làm thảnh thơi. Khi con người giết người khác, chỉ thế người đó mới cảm thấy chút ít nhẹ bớt.
Chừng nào con người còn chưa được phép kêu và khóc và được tự nhiên, và mọi đứa trẻ đều được dạy kêu và khóc, và được bảo: "Điều đó là đẹp; khi cháu cảm thấy đau - khóc đi! Khi cháu cảm thấy tồi tệ, cứ để nước mắt trào ra từ mắt..." Bạn có thể không tin, bởi vì việc này có thể dường như quá cường điệu nhưng nếu đàn ông có thể bắt đầu kêu và khóc như đàn bà, chiến tranh sẽ bớt đi trên thế giới, điên khùng sẽ bớt đi trên thế giới, tự tử sẽ bớt đi trên thế giới, tai nạn trên đường sẽ bớt đi trên thế giới.
Năm mươi phần trăm tai nạn xe hơi là bởi vì đàn ông giận dữ. Anh ta không thể hét lên cho nên anh ta hét lên qua nhấn ga. Anh ta vượt ra ngoài giới hạn tốc độ, anh ta điên lên cùng chiếc xa, và anh ta tận hưởng niềm hồ hởi tới với tốc độ này.
Đàn bà lái xe không phải là người lái xe tốt, nhưng họ không bao giờ gây ra nhiều tai nạn thế. Đàn bà lái xe không phải là người lái xe tốt bởi vì họ không phải là tâm trí máy móc tốt, họ không phải có tính công nghệ; nhưng nếu đàn bà lái xe biết lái, cô ấy bao giờ cũng lái xe an toàn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét