Nếu bạn sáng suốt, xuyên thấu bạn nhận ra rằng toàn thể thế giới này là một vở kịch, một vở diễn, một sân khấu - và cuộc sống bản thân nó giống như một câu chuyện. Thế thì chúng ta là diễn viên, và không cái gì ảnh hưởng tới diễn viên. Đó là một cách duy nhất cho con người không bị ảnh hưởng trong khi thực hiện các nghĩa vụ trong cuộc sống, và đó là biến cuộc sống thành việc đóng kịch.
Cho nên việc diễn xuất là diễn xuất; không có gì trong thế giới này để bạn phải đủ rồ để là người làm của nó. Nếu bạn trở thành người làm, bạn mất trí chắc chắn. Để sự tồn tại là người làm đi. Để mọi thứ cho nó điều bao giờ cũng có đó, đã có đó rồi khi bạn còn chưa sinh ra, sẽ có đó khi bạn đã dừng sự sống. Để tất cả việc làm của bạn cho sự tồn tại. Đừng nhận tải trọng của việc làm lên bản thân bạn. Tải trọng đó sẽ quá nhiều với bạn; nó sẽ lớn hơn sức bạn có thể mang. Việc mang gánh nặng đó nằm ngoài năng lực của bạn. Bạn sẽ bị nghiền nát dưới sức nặng của nó và bạn sẽ chết. Không cái gì có thể cứu bạn được khỏi nó.
Nhưng ngã của chúng ta thấy khó nuốt trôi điều này. Ngược lại, nó thấy thích thú với sức nặng của tảng đá đè lên ngực nó. Nó nói, “Tôi đang nâng một hòn đá nặng thế, và cái bạn đang nâng không là gì nếu so với gánh nặng của tôi! Ta đang mang một tải trọng nặng thế!” Tổng thống, thủ tướng, đều là những người thấy thích thú trong việc mang những tảng đá nặng. Để nâng những tảng đá như thế họ nhận hàng nghìn sự xúc phạm và thấy bản thân họ gặp hàng nghìn khó khăn.
Nhưng họ có thể nói, “Nhìn vào hòn đá nhỏ bé tầm thường mà anh đang mang trên lưng kia: anh cũng không hơn gì ông chủ tịch xã - đâu là so sánh giữa anh và tôi? Tôi là chủ tịch nước và anh là chủ tịch xã!” Ham muốn trở thành chủ tịch xã là ở qui mô nhỏ; trở thành chủ tịch nước đòi hỏi sự mất trí trên qui mô lớn hơn. Nhưng mối bận tâm thường xuyên của ông chủ tịch xã là với vấn đề khi nào ông ta có thể mang được những hòn đá lớn hơn. Trong nhiều kiếp sống chúng ta định giá một người tỉ lệ theo trọng lượng của hòn đá - tải trọng càng lớn trên lưng người đó, người đó càng vĩ đại.
Nhưng họ có thể nói, “Nhìn vào hòn đá nhỏ bé tầm thường mà anh đang mang trên lưng kia: anh cũng không hơn gì ông chủ tịch xã - đâu là so sánh giữa anh và tôi? Tôi là chủ tịch nước và anh là chủ tịch xã!” Ham muốn trở thành chủ tịch xã là ở qui mô nhỏ; trở thành chủ tịch nước đòi hỏi sự mất trí trên qui mô lớn hơn. Nhưng mối bận tâm thường xuyên của ông chủ tịch xã là với vấn đề khi nào ông ta có thể mang được những hòn đá lớn hơn. Trong nhiều kiếp sống chúng ta định giá một người tỉ lệ theo trọng lượng của hòn đá - tải trọng càng lớn trên lưng người đó, người đó càng vĩ đại.
Chân lí đích xác đi ngược lại niềm tin này. Những người biết thì tìm kiếm người không có tải trọng nào trên lưng người đó; người đó không mang gánh nặng nào và nhẹ như hoa. Nhưng khó mà tìm được người như thế, vì mọi người đều bám vào tải trọng nào đó này khác; dù nhỏ đến đâu cũng không thành vấn đề, tải trọng có có. Nếu người đó không phải là chủ tịch xã, người đó ít nhất là chủ gia đình - và không phải bao giờ cũng chỉ có người bố là người chủ gia đình. Nếu người bố vắng nhà một chốc, đứa con cả sẽ nắm vai trò người đứng đầu với các em trai em gái. Nó lập tức bắt đầu chi phối họ. Nó bắt đầu đóng vai trò của người bố nó.
Chẳng hạn, đứa con cả của bạn đang cãi nhau với đứa em trai trong sự hiện diện của bạn, nhưng nếu bạn rời khỏi chỗ đó, bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng đứa con cả bắt đầu chi phối. Nó bắt đầu giữ vai trò mà bạn đã giữ vai. Qui mô của nó có thể nhỏ, trạng thái của nó có thể nhỏ, nhưng vở kịch là một. Bạn có thể đóng vai trong vở kịch này trước hai hay ba trăm người, trong khi con bạn diễn hệt vở kịch đó trước hai hay ba đứa trẻ. Không có gì khác biệt trong vở kịch cả, chỉ có tỉ lệ là khác đi. Trẻ nhỏ sẽ đóng vở kịch nhỏ, trẻ đã lớn sẽ đóng vở kịch lớn, còn bậc huynh trưởng sẽ đóng vở kịch thật lớn.
Chẳng hạn, đứa con cả của bạn đang cãi nhau với đứa em trai trong sự hiện diện của bạn, nhưng nếu bạn rời khỏi chỗ đó, bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng đứa con cả bắt đầu chi phối. Nó bắt đầu giữ vai trò mà bạn đã giữ vai. Qui mô của nó có thể nhỏ, trạng thái của nó có thể nhỏ, nhưng vở kịch là một. Bạn có thể đóng vai trong vở kịch này trước hai hay ba trăm người, trong khi con bạn diễn hệt vở kịch đó trước hai hay ba đứa trẻ. Không có gì khác biệt trong vở kịch cả, chỉ có tỉ lệ là khác đi. Trẻ nhỏ sẽ đóng vở kịch nhỏ, trẻ đã lớn sẽ đóng vở kịch lớn, còn bậc huynh trưởng sẽ đóng vở kịch thật lớn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét