Thân thiết đơn giản nghĩa là, "Các cánh cửa của trái tim đều mở cho bạn, bạn được đón chào đi vào và là khách." Nhưng điều đó là có thể chỉ nếu bạn có trái tim không bốc mùi bởi dâm dục bị kìm nén, trái tim không sôi lên với đủ mọi loại hư hỏng, điều là tự nhiên - tự nhiên như cây cối, hồn nhiên như trẻ thơ. Thế thì không có sợ hãi thân thiết.
Không có gì đẹp hơn là chỉ đơn giản và bình thường. Thế thì bạn có thể có nhiều bạn thân thiết, nhiều mối quan hệ thân thiết nhất có thể được, bởi vì bạn không sợ cái gì cả. Bạn trở thành cuốn sách mở - bất kì ai cũng có thể đọc. Không có gì che giấu cả.
Mọi năm, câu lạc bộ săn lại đi lên vùng núi Montana . Các thành viên rút rơm để quyết định ai sẽ làm bếp và cũng đồng ý rằng bất kì ai phàn nàn về thức ăn sẽ tự động thay thế cho anh nuôi không may mắn.
Nhận ra rằng sau vài ngày không ai muốn liều nói ra cái gì, Sanderson quyết định một kế hoạch liều lĩnh. Anh ta tìm một ít phân nai sừng tấm và thêm vào đó hai nắm món hầm đêm đó. Mọi người nhăn nhó quanh đống lửa trại sau vài miếng đầu, nhưng không ai nói gì cả. Thế rồi một thành viên bỗng nhiên phá tan im lặng. "Này," anh ta kêu lên, "món này có mùi như cứt sừng nai tấm - nhưng mà ngon!"
Anh ta không phàn nàn. Thực tế, anh ta ca ngợi!
Bạn có nhiều khuôn mặt thế. Bên trong, bạn nghĩ điều này; bên ngoài, bạn bày tỏ cái gì đó khác. Bạn không phải là một toàn thể hữu cơ.
Thảnh thơi và phá huỷ chia chẻ mà xã hội đã tạo ra trong bạn. Chỉ nói điều bạn ngụ ý. Hành động theo tính tự phát riêng của bạn, đừng bao giờ bận tâm về hậu quả. Đó là cuộc sống nhỏ, và nó không nên bị làm hỏng trong việc nghĩ về hậu quả ở đây và sau đây.
Người ta nên sống một cách toàn bộ, mãnh liệt, vui vẻ, và giống như cuốn sách mở, sẵn có cho bất kì ai đọc nó. Tất nhiên bạn sẽ không làm ra cái tên trong sách lịch sử. Nhưng phỏng có ích gì để làm ra cái tên trong sách sử?
Sống, thay vì nghĩ về việc được ghi nhớ đi. Bạn sẽ chết.
Hàng triệu người đã sống trên trái đất và chúng ta không biết thậm chí tới tên của họ. Chấp nhận sự kiện đơn giản này đi, rằng bạn ở đây chỉ trong vài ngày và thế rồi bạn sẽ qua đi. Vài ngày này không nên bị phí hoài trong đạo đức giả, trong sợ hãi. Những ngày này phải được sống hân hoan - bởi vì không ai biết gì về tương lai cả. Cõi trời của bạn và địa ngục của bạn và Thượng đế của bạn có thể nhất thì tất cả đều là giả thuyết thôi, không được chứng minh. Điều duy nhất ở trong tay bạn là cuộc sống của bạn - làm cho nó thành giàu có nhất có thể được đi.
Bằng thân thiết, bằng tình yêu, bằng cởi mở bản thân mình cho nhiều người, bạn trở nên giàu có hơn. Và nếu bạn có thể sống trong tình yêu sâu sắc, trong tình bạn sâu sắc, trong thân thiết sâu sắc, với nhiều người, bạn đã sống đúng. Và bất kì khi nào bạn ngẫu nhiên là vậy, bạn đã học được nghệ thuật này; bạn sẽ sống ở đó nữa, một cách hạnh phúc.
Nếu bạn đơn giản, yêu thương, cởi mở, thân thiết, bạn tạo ra cõi trời quanh mình. Nếu bạn đóng, thường xuyên phòng thủ, bao giờ cũng lo nghĩ rằng ai đó có thể đi tới biết ý nghĩ của bạn, giấc mơ của bạn, hư hỏng của bạn, bạn đang sống trong địa ngục. Địa ngục là ở bên trong bạn - và cõi trời cũng vậy. Chúng không phải là nơi chốn địa lí, chúng là nơi chốn tâm linh.
Lau sạch bản thân mình đi. Và lau sạch tất cả những rác rưởi đã tụ tập trong tâm trí bạn đi. Khi tâm trí im lặng và trái tim ca hát, bạn sẽ sẵn sàng - không sợ hãi nào mà với niềm vui lớn lao - để thân thiết. Và không có thân thiết, bạn một mình ở đây giữa những người lạ. Có thân thiết, bạn được bao quanh bởi bạn bè, bởi những người yêu bạn. Thân thiết là kinh nghiệm lớn lao. Người ta không nên bỏ lỡ nó.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét