Một câu chuyện ngụ ngôn cổ: khi đấng sáng tạo làm ra thế giới, ông ấy đã gọi con người đến bên và ban cho con người cuộc sống dục bình thường trong hai mươi năm. Con người khiếp hãi: "Chỉ mỗi hai mươi năm thôi sao?"
Nhưng đấng sáng tạo chẳng lay chuyển. Đó là tất cả những gì ông ấy cho con người.
Thế rồi ông ấy gọi khỉ tới và cho khỉ hai mươi năm.
"Nhưng tôi không cần hai mươi năm đâu," khỉ phản đối. "Mười năm là thừa mứa rồi!"
Con người nói toạc ý kiến của mình, "Tôi có thể được mười năm nữa không?"
Thế rồi ông ấy gọi sư tử và cho sư tử hai mươi năm. Sư tử nữa cũng chỉ cần mười năm. Con người lại nói, "Tôi có được mười năm nữa không?"
Sư tử gầm lên, "Tất nhiên rồi."
Thế rồi tới lừa. Nó được cho hai mươi năm, nhưng giống như các con vật khác, mười năm là đủ cho nó. Con người lại hỏi xin thêm mười năm phụ và được cho.
Điều này giải thích tại sao con người có hai mươi năm cuộc sống dục bình thường, mười năm làm trò khỉ, mười năm như sư tử, và mười năm như con lừa, làm kẻ ngu xuẩn của chính mình.
Con người dường như là con vật ngu xuẩn nhất trong tất cả những con này. Họ nói, "Thêm mười nữa là quá đủ." Con người dường như là trong nắm giữ của ham muốn nhiều nhất: nữa và nữa.... Bất kì điều gì con người có cũng đều không đủ, không bao giờ đủ. Điều này tạo ra nỗi buồn của con người, điều này làm cho con người thành nô lệ. Cái "nữa" là chủ của bạn. Nhận biết về cái bẫy được tạo ra bởi ham muốn thường xuyên này về nữa là lấy bước rất cần thiết hướng tới tự làm chủ mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét