Tình yêu trở thành gắn bó bởi vì không có tình yêu. Bạn chỉ đùa, tự lừa mình. Gắn bó là thực tế; tình yêu chỉ là vuốt ve. Cho nên bất kì khi nào bạn rơi vào tình yêu, chẳng chóng thì chầy bạn khám phá ra mình đã trở thành dụng cụ - và thế rồi toàn thể khổ bắt đầu. Cơ chế này là gì? Tại sao nó lại xảy ra?
Khi tình yêu trở thành gắn bó, nó trở thành gánh nặng, tù túng. Nhưng tại sao tình yêu lại trở thành gắn bó? Điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ nếu tình yêu trở thành gắn bó, bạn đang trong ảo tưởng rằng nó là tình yêu. Bạn chỉ lừa mình và cứ nghĩ rằng đó là tình yêu. Thực sự, bạn đã cần tới gắn bó. Và nếu bạn cứ đi sâu hơn, bạn sẽ thấy rằng bạn cũng trong nhu cầu trở thành nô lệ. Có nỗi sợ tinh tế về tự do, và mọi người đều muốn là nô lệ. Tất nhiên, mọi người đều nói về tự do, nhưng không ai có dũng cảm để thực sự tự do bởi vì khi bạn thực sự tự do bạn lại một mình. Nếu bạn có dũng cảm để sống một mình, chỉ thế thì bạn mới có thể tự do.
Nhưng không ai đủ dũng cảm ở một mình cả. Bạn cần ai đó. Tại sao bạn cần ai đó? Bạn sợ cô đơn riêng của mình. Bạn trở nên chán với bản thân mình. Và thực sự, khi bạn cô đơn thì chẳng cái gì dường như có nghĩa. Với ai đó bạn bận bịu, và bạn tạo ra ý nghĩa giả tạo quanh mình. Bạn không thể sống vì bản thân mình được, cho nên bạn bắt đầu sống vì ai đó khác. Và cùng điều đó cũng là trường hợp với ai đó khác - anh ấy hay cô ấy không thể sống một mình được, cho nên anh ấy đi tìm ai đó. Hai người đều sợ cô đơn của riêng mình tới với nhau và họ bắt đầu một trò chơi - trò chơi tình yêu. Nhưng sâu bên dưới họ đang tìm kiếm gắn bó, cam kết, tù túng.
Cho nên chẳng chóng thì chầy, bất kì cái gì bạn ham muốn liền xảy ra. Đây là một trong những điều bất hạnh nhất trên thế giới này. Bất kì cái gì bạn ham muốn đều sẽ xảy ra. Bạn sẽ có nó chẳng chóng thì chầy và vuốt ve sẽ biến mất. Khi chức năng của nó được thực hiện, nó sẽ biến mất. Khi bạn đã trở thành vợ và chồng, làm nô lệ lẫn nhau, khi hôn nhân đã xảy ra, tình yêu sẽ biến mất bởi vì tình yêu chỉ là ảo tưởng mà trong đó hai người có thể trở thành nô lệ cho nhau.
Một cách trực tiếp bạn không thể yêu cầu tính nô lệ được; điều đó quá bẽ mặt. Và một cách trực tiếp bạn không thể nói với ai đó, "Làm nô lệ của tôi." Người đó sẽ nổi dậy ngay! Mà bạn cũng không thể nói, "Anh muốn trở thành nô lệ cho em." Cho nên bạn nói, "Anh không thể sống được nếu thiếu em." Nhưng nghĩa này có đấy; nó là một cả thôi. Và khi điều này - ham muốn thực này được hoàn thành, tình yêu biến mất. Thế thì bạn cảm thấy tù túng, nô lệ, và thế thì bạn bắt đầu đấu tranh để trở nên tự do.
Đó là một trong những nghịch lí của tâm trí. Bất kì cái gì bạn có được bạn sẽ chán, và bất kì cái gì bạn không có được thì bạn sẽ khao khát. Khi bạn một mình bạn sẽ khao khát sự nô lệ nào đó, tù túng nào đó. Khi bạn trong tù túng bạn sẽ bắt đầu khao khát tự do. Thực sự, chỉ những kẻ nô lệ mới khao khát tự do - và người tự do lại cố gắng để là nô lệ. Tâm trí cứ đi như con lắc, đi từ cực đoan này sang cực đoan khác.
Tình yêu không trở thành gắn bó. Gắn bó là nhu cầu; tình yêu chỉ là con mồi. Bạn đã đi tìm con cá có tên là gắn bó; tình yêu chỉ là con mồi để bắt cá. Khi cá bị bắt rồi, con mồi bị vứt đi. Và bất kì khi nào bạn đang làm cái gì đó, đi sâu vào bên trong bản thân mình để tìm ra nguyên nhân cơ bản. Nếu có tình yêu thực, nó sẽ không bao giờ trở thành gắn bó cả. Cơ chế để tình yêu trở thành gắn bó là gì? Khoảnh khắc bạn nói với người yêu của mình, "Yêu chỉ mình anh/em thôi," thì bạn đã bắt đầu sở hữu rồi. Và khoảnh khắc bạn sở hữu ai đó bạn đã sỉ nhục người đó sâu sắc, bởi vì bạn đã làm cho người đó thành đồ vật.
Khi ai đó sở hữu bạn, bạn không phải là con người, mà chỉ là một trong những đồ đạc của người đó - một vật. Thế thì người đó dùng bạn, và bạn là đồ vật của người đó, tài sản của người đó, cho nên người đó sẽ không cho phép bất kì ai khác được dùng bạn. Cả đôi bạn tình đều cảm thấy bị ràng buộc và nô lệ. Người đó làm bạn thành nô lệ, thì đến lượt bạn cũng làm người đó thành nô lệ.
Thế thì tranh đấu bắt đầu. Bạn muốn là người tự do, và dù vậy bạn vẫn muốn bị bạn sở hữu - đây là cuộc tranh đấu. Nếu bạn sở hữu, bạn sẽ bị sở hữu. Nếu bạn không muốn bị sở hữu, bạn phải không sở hữu. Sở hữu không nên chen vào giữa. Chúng ta phải vẫn còn là những cá nhân và chúng ta phải đi như tâm thức độc lập, tự do. Chúng ta có thể tới cùng nhau, chúng ta có thể hội nhập vào lẫn nhau, nhưng không ai sở hữu cả. Thế thì không có tù túng và thế thì không có gắn bó.
Gắn bó là một trong những điều xấu nhất. Điều đó không ngụ ý chỉ về mặt tôn giáo đâu, nó còn ngụ ý về thẩm mĩ nữa. Khi bạn bị gắn bó, bạn đã đánh mất sự một mình của bạn; bạn đã đánh mất mọi thứ. Chỉ cảm thấy thoải mái rằng ai đó cần bạn và ai đó ở cùng bạn, bạn đã đánh mất mọi thứ rồi - bạn đã đánh mất bản thân mình. Nhưng thủ đoạn là ở chỗ bạn cố gắng được độc lập và bạn làm cho người kia thành vật sở hữu - và người kia cũng làm cùng điều đó. Cho nên đừng sở hữu nếu bạn không muốn bị sở hữu. Jesus nói ở đâu đó, "Ông không đánh giá, vậy thì ông sẽ không bị đánh giá." Nó chính là một điều: "Bạn không sở hữu, vậy thì bạn không bị sở hữu." Đừng làm cho bất kì ai thành nô lệ; bằng không bạn sẽ trở thành nô lệ.
Cái gọi là các ông chủ bao giờ cũng là nô lệ của nô lệ của riêng họ. Bạn không thể trở thành chủ của ai đó mà không trở thành nô lệ - điều đó là không thể được. Bạn chỉ có thể là chủ khi không ai là nô lệ cho bạn. Điều này dường như nghịch lí, bởi vì bạn chỉ có thể là chủ khi không ai là nô lệ cho bạn, bạn sẽ nói, "Thế thì quyền làm chủ là gì? Làm sao tôi là chủ được khi không ai là nô lệ cho tôi?" Nhưng chỉ thế thì bạn mới là người chủ đấy. Thế thì không ai là nô lệ cho bạn và không ai sẽ cố gắng làm bạn thành nô lệ.
Yêu tự do, cố gắng được tự do, về cơ bản nghĩa là bạn phải đi tới hiểu biết sâu sắc về bản thân mình. Bây giờ bạn biết rằng bạn là đủ cho chính mình. Bạn có thể chia sẻ với ai đó, nhưng bạn không phụ thuộc. Bạn có thể chia sẻ phúc lạc của bạn, im lặng của bạn, với ai đó. Nhưng đó là việc chia sẻ, không là sự phụ thuộc. Nếu không ai có đó, bạn vẫn sẽ hạnh phúc, vẫn phúc lạc. Nếu ai đó có đó, điều đó cũng tốt và bạn có thể chia sẻ. Khi bạn nhận ra tâm thức bên trong của mình, trung tâm của bạn, chỉ thế thì tình yêu mới không trở thành gắn bó. Nếu bạn không biết trung tâm bên trong của mình, tình yêu sẽ trở thành gắn bó. Nếu bạn biết trung tâm bên trong của mình, tình yêu sẽ trở thành sự thành tâm. Nhưng trước hết bạn phải có đó để yêu, và bạn lại không có.
Khi bạn nói, "Khi tôi yêu ai đó nó trở thành sự gắn bó." Bạn đang nói bạn không có. Cho nên bất kì điều gì bạn làm cũng đi sai, bởi vì người làm vắng mặt. Điểm bên trong về nhận biết không có đó, cho nên bất kì điều gì bạn làm cũng đi sai. Trước hết hãy có đã, và thế rồi bạn có thể chia sẻ bản thể mình. Và việc chia sẻ đó sẽ là tình yêu. Trước đó, bất kì cái gì bạn làm cũng sẽ trở thành gắn bó. Và cu ối cùng, nếu bạn tranh đấu chống lại gắn bó, bạn đã lấy chỗ rẽ sai rồi.
Cho nên đừng tranh đấu với gắn bó, chỉ cố gắng hiểu tại sao nó lại có đó. Và thế rồi biết nguyên nhân sâu xa: Bởi vì bạn không có, gắn bó này có đó. Bên trong, cái ta riêng của bạn cũng vắng mặt nhiều tới mức bạn cố gắng níu bám lấy bất kì cái gì để cảm thấy an toàn. Bạn không được bắt rễ, cho nên bạn cố gắng làm bất kì cái gì thành gốc rễ của bạn. Khi bạn bắt rễ vào bản thân mình, khi bạn biết mình là ai, bản thể này là gì mà ở trong bạn, và tâm thức này là gì mà ở trong bạn, thế thì bạn sẽ không níu bám vào bất kì ai.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét