người thầy
Bài mới cập nhật
Loading...
Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Yêu bản thân mình

Bạn đã được dạy chính điều đối lập lại trong mọi truyền thống trên thế giới - tất cả các nền văn minh, tất cả các nền văn hoá, tất cả các nhà thờ. Họ nói: Yêu người khác, đừng yêu bản thân mình. Và chắc chắn có chiến lược tinh ranh đằng sau giáo lí của họ.

Tình yêu là chất nuôi dưỡng cho linh hồn. Cũng như thức ăn dành cho thân thể, tình yêu dành cho linh hồn. Không có thức ăn thân thể yếu đuối, không có tình yêu linh hồn yếu đuối. Và không nhà nước nào, không nhà thờ nào, không quyền lợi được đầu tư nào đã từng muốn mọi người có linh hồn mạnh mẽ, bởi vì người có năng lượng tâm linh nhất định là người nổi dậy.

Tình yêu làm cho bạn mang tính nổi dậy, cách mạng. Tình yêu cho bạn đôi cánh bay lên cao. Tình yêu cho bạn sáng suốt trong mọi việc, để cho không ai có thể lừa được bạn, khai thác bạn, áp bức bạn. Và các tu sĩ và chính khách tồn tại chỉ trên máu của bạn; họ tồn tại chỉ trên bóc lột. Để làm cho bạn yếu đuối về tâm linh họ đã tìm ra một phương pháp chắc chắn, đảm bảo một trăm phần trăm, và đó là dạy bạn không yêu bản thân mình. Bởi vì nếu một người không yêu bản thân mình thì người đó không thể yêu được ai khác cả.

Giáo lí này rất thủ đoạn - họ nói, "Yêu người khác"... bởi vì họ biết rằng nếu bạn không thể yêu được bản thân mình, bạn không thể yêu được chút nào. Nhưng họ cứ nói, "yêu người khác, yêu nhân loại, yêu Thượng đế, yêu tự nhiên, yêu vợ bạn, chồng bạn, bố mẹ bạn." Nhưng đừng yêu bản thân mình - bởi vì yêu bản thân mình là ích kỉ theo họ. Họ kết án việc tự yêu mình vì họ không kết án cái gì khác.

Và họ đã làm cho giáo lí của họ có vẻ rất logic. Họ nói, "Nếu bạn yêu bản thân mình bạn sẽ trở thành kẻ bản ngã; nếu bạn yêu bản thân mình bạn sẽ trở thành quá chăm chút cho bản thân mình."

Điều đó là không đúng.

Người yêu mình thấy rằng không có bản ngã trong mình. Chính bởi việc yêu người khác mà không yêu mình, bởi việc cố gắng yêu người khác, mà bản ngã mới phát sinh. Những nhà truyền giáo, những nhà cải cách xã hội, những đầy tớ xã hội đều có bản ngã lớn nhất trên thế giới - một cách tự nhiên, bởi vì họ tự coi mình là những người siêu phàm. Họ không bình thường - người thường yêu bản thân họ. Họ yêu người khác, họ yêu những ý tưởng lớn, họ yêu Thượng đế. Và tất cả tình yêu của họ đều giả, bởi vì tất cả tình yêu của họ đều không có gốc rễ nào.

Người yêu bản thân mình lấy bước đầu tiên tiến tới tình yêu thực. Điều đó cũng giống như ném hòn đá vào cái hồ im lặng: đầu tiên, những gợn sóng hình tròn sẽ nảy sinh quanh hòn đá, rất gần với hòn đá - một cách tự nhiên, chúng còn có thể nảy sinh ở chỗ nào khác được? Và thế rồi chúng sẽ cứ lan rộng ra; chúng sẽ đạt tới bờ xa nhất. Nếu bạn dừng việc phát sinh gợn sóng đó gần hòn đá, sẽ không có gợn sóng nào hết cả. Thế thì bạn không thể hi vọng tạo ra gợn sóng đạt tới bờ xa nhất; điều đó là không thể được.

Và các tu sĩ và chính khách trở nên nhận biết về hiện tượng này: Ngăn cản mọi người yêu bản thân mình và bạn đã phá huỷ đi khả năng yêu của họ. Bây giờ bất kì cái gì họ nghĩ là tình yêu cũng sẽ chỉ là giả. Nó có thể là nghĩa vụ, nhưng không phải tình yêu - và nghĩa vụ là từ thô tục bẩn thỉu. Cha mẹ đang hoàn thành nghĩa vụ của mình với con cái và đến lượt chúng, con cái sẽ hoàn thành nghĩa vụ với cha mẹ. Vợ mang nghĩa vụ với chồng và chồng mang nghĩa vụ với vợ. Tình yêu ở đâu?

Tình yêu không biết gì tới nghĩa vụ. Nghĩa vụ là gánh nặng, hình thức. Tình yêu là niềm vui, chia sẻ; tình yêu là không hình thức. Người yêu không bao giờ cảm thấy rằng mình đã làm đủ; người yêu bao giờ cũng cảm thấy rằng nhiều hơn nữa là có thể. Người yêu không bao giờ cảm thấy, "Mình đã làm ơn cho người kia rồi." Ngược lại, người đó cảm thấy, "Bởi vì tình yêu của mình đã được tiếp nhận, mình biết ơn lắm. Người kia đã gia ân cho mình bằng việc tiếp nhận món quà của mình, không phải là bác bỏ nó."

Con người của nghĩa vụ nghĩ, "Ta cao hơn, ta tâm linh, phi thường. Nhìn cách ta phục vụ mọi người đây!" Những đầy tớ của nhân dân này là những người giả dối nhất trên thế giới, và gây tác hại nhất nữa. Nếu chúng ta có thể gạt bỏ đi những đầy tớ nhân dân này, nhân loại sẽ đỡ gánh nặng, sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, sẽ có khả năng lại nhảy múa, lại ca hát.

Nhưng trong hàng thế kỉ gốc rễ của bạn đã bị chặt đi, bị đầu độc. Bạn đã bị làm cho sợ ở trong tình yêu với bản thân mình - chính là bước đầu tiên của tình yêu, và kinh nghiệm đầu tiên. Người yêu bản thân mình kính trọng bản thân mình. Và người yêu và kính trọng bản thân mình cũng kính trọng người khác nữa, bởi vì người đó biết: "Cũng như mình đây, người khác cũng thế. Cũng như mình tận hưởng tình yêu, sự kính trọng, phẩm giá, người khác cũng thế." Người đó trở nên nhận biết rằng chúng ta không khác nhau khi có liên quan tới nền tảng; chúng ta là một. Chúng ta ở dưới cùng một luật. Phật nói chúng ta sống dưới cùng một luật vĩnh hằng. Về chi tiết chúng ta có thể khác nhau chút ít - điều đó đem tới đa dạng, điều đó là đẹp - nhưng trong nền tảng chúng ta là một phần của một tự nhiên.

Người yêu bản thân mình tận hưởng tình yêu nhiều đến mức, trở nên phúc lạc đến mức tình yêu bắt đầu tuôn tràn, nó bắt đầu đạt tới người khác. Nó phải đạt tới chứ! Nếu bạn sống tình yêu, bạn phải chia sẻ nó. Bạn không thể cứ yêu bản thân mình mãi mãi được, bởi vì một điều sẽ trở thành tuyệt đối rõ ràng với bạn: rằng nếu yêu một người, bản thân bạn, mà cực lạc và tuyệt diệu vô cùng thế, thì biết bao cực lạc hơn còn đang chờ đợi bạn nếu bạn bắt đầu chia sẻ tình yêu của mình với nhiều, nhiều người!

Dần dần các gợn sóng bắt đầu lan đi ngày một xa hơn. Bạn yêu người khác, thế rồi bạn bắt đầu yêu con vật, chim chóc, cây cối, tảng đá. Bạn có thể rót đầy cả vũ trụ này bằng tình yêu của mình. Một người là đủ để làm tràn đầy toàn thể vũ trụ bằng tình yêu, chỉ một hòn đá cuội cũng có thể làm đầy toàn thể cái hồ bằng những gợn sóng - một hòn đá nhỏ thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét